Truyện hay trong tuần:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Khi nghe thấy giọng nói của cô, A Thuật liền nhìn qua: “Em tỉnh rồi sao?”

“Anh, anh đây là…” Đô Đô liền ngồi dậy, nhìn anh cũng không biết nên nói như thế nào.

“Mau ngồi dậy ăn sáng!” A Thuật mỉm cười nói, dáng vẻ vẫn như bình thường.

Đô Đô ngồi im trên ghế sofa, rất lâu vẫn không cử động.

A Thuật nhìn thấy cô vẫn không có ý bước đến, liền đi về phía cô.

“Như thế nào? vẫn không muốn thức dậy ăn sáng sao, đợi lát nữa đến cửa hàng trễ giờ đó!”

“Anh không phải đã đi rồi sao?” Đô Đô nhìn anh hỏi.

“Anh không thể quay trở lại sao?” A Thuật nhìn cô hỏi.

“Nhưng mà…” A Thuật nhìn anh, không biết nên mở lời như thế

nào, cô chỉ vừa tỉnh ngủ, đầu óc hỗn loạn.

A Thuật ngồi xổm trước mặt cô: “Nhưng mà cái gì?”

Đô Đô chớp mắt: “Anh, anh cùng người tên Pete kia nói chuyện như thế nào rồi?”

A Thuật mỉm cười: “Em hi vọng là kết quả như thế nào?”

“Em…” Đô Đô cũng không biết nên nói như thế nào.

Một mặt hi vọng A Thuật sẽ không rời khỏi, một mặt thì lại

muốn biết, nếu như A Thuật đi, vậy thì sau này bọn họ sẽ trở thành người của hai thế giới.

“Em tôn trọng quyết định của anh!” Đô Đô nói.

“Anh đã đồng ý với Pete!” A Thuật trả lời.

Đô Đô nhìn A Thuật, ngây người.

Rõ ràng đây là cơ hội cô tạo ra cho A Thuật, rõ ràng cũng chính là cô nhất quyết muốn A Thuật đi gặp người tên Pete kia để trò chuyện.

Rõ ràng…

Chĩ cần cô ích kỷ một chút không đồng ý cho A thuật rời khỏi.

Nhưng mà cô vẫn đẩy anh đi, nếu đã như vậy, tại sao khi nghe thấy câu trả lời này, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái chứ, lại cảm thấy khó chịu đến như vậy.

Đây không phải là điều cô hy vọng sao?

Chĩ cần A Thuật tốt, vậy không phải đã được rồi sao?

Nhưng mà tại vì sao, trong lòng

lại cảm thấy nhói đau như vậy?

Chính vào lúc Đô Đô đang suy nghĩ lung tung, A Thuật nhìn cô nói tiếp: “Có điều, anh có một điều kiện!”

Đô Đô chớp mắt nhìn anh: “Điều kiện gì?”

“Trừ phi em làm trợ lý cho anh!”

“Em?” Đô Đô có chút không tin được chỉ về phía mình.

A Thuật gật đầu: “Đúng vậy!”

Trong lòng loạn cào cào, nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ bình tĩnh: “Tại sao lại là em?”

“Cũng vì chỉ khi em ờ bên anh, anh mới yên tâm!” A Thuật nhẹ giọng nói.

Trái tim Đô Đô lại một không nghe lời, loạn nhịp, ngọt nào, vô vàn cảm xúc không ngừng dâng lên trong tim.

“Thế nào? Có muốn đi cùng anh hay không?” A Thuật hỏi.

“Nhưng mà, em vẫn còn có cửa hàng…” Đô Đô nói.

“Cửa hàng của em hiện tại đã rất nổi tiếng rồi, bây giờ chỉ cần thuê thêm vài người, nhất định có thể

phụ giúp!” A Thuật nói.

“Nhưng mà…”

“Được rồi, ăn sáng trước đã, nếu như em thật sự không muốn, vậy thì chỉ cần từ chối!” A Thuật lên tiếng, sau đó kéo tay Đô Đô bước về bàn ăn.

“Em, em rửa mặt đã!” Đô Đô nói, sau đó xoay người chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

A Thuật nhìn theo cô mỉm cười, tiếp tục bày biện thức ăn.

Đô Đô sau khi bước ra ngoài, liền

có thể trực tiếp dùng bữa.

“Ăn thôi!” A Thuật nói.

Đô Đô gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play