Truyện hay trong tuần:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



“Yêu cầu gì?”

A Thuật nhìn ông, đôi mắt dần híp lại.

Cho đến tận đêm, A Thuật cũng không quay trở lại.

Sau khi cửa hàng đóng cửa, Đô Đô một mình lái xe trở về nhà.

Lần đầu tiên không có A Thuật ở bên cạnh, quả thật có chút không quen.

Trong khi lál xe, trong đầu tràn ngập suy nghĩ về anh.

Cuối cùng Đô Đô vỗ mạnh lên đầu: “Được rồi, Dương Đô Đô, không cần phải suy nghĩ nữa, trước khi quen biết anh ta, mày không phải vẫn luôn một mình sao? Hiện tại sợ cô đơn cái gì chứ!!!”

Nghĩ đến đây, cô liền lập tức phấn chấn hơn, trực tiếp lái xe rời khỏi.

Nghĩ đến hiện tại không có người làm cơm, cô cũng lười biếng nấu ăn, trực tiếp mua một phần ăn mang về.

Ngồi trong nhà bếp, chỉ có một

mình, Đô Đô khó tránh có chút thất vọng.

Mặc dù đã không ngừng nhắc nhở bản thân vô số lần, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào kiềm chế được sự thất vọng trong lòng.

Hừ, đây chính là thói quen khi có người ở bên cạnh, hiện tại đột nhiên không còn ai, chính là cảm giác như vậy.

Đô Đô cầm lấy điện thoại, từ buổi chiều A Thuật rời đi cho đến hiện tại, đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Đột nhiên cảm thấy không có chút khẩu vị nào cả, Đô Đô liền bước về phía sofa, mở truyền hình lên, vừa xem truyền hình vẫn không quên cầm theo điện thoại, bất kỳ lúc nào cũng liếc mắt nhìn sang, nhưng điện thoại vẫn không reo lên bất kỳ âm thanh nào.

Cô không ngừng nghi ngờ có phải điện thoại của bản thân đã hết pin hay chết máy rồi hay không.

Nếu không, A Thuật từ trước đến nay chưa từng trong một thời gian dài không gọi điện thoại cho

CÔ.

Cảm giác bức bối này khiến cho Đô Đô như muốn phát điên lên.

Ahhh! Cô hét lớn lên hai tiếng.

“Đương Đô Đô, không phải bản thân mày muốn người ta dọn đi sao, hiện tại lại hi vọng điều gì chứ!” cô hét lên hai tiếng, sau đó cầm lấy thức ăn trước mặt vùi đầu ăn.

Ăn hết miếng này sang miếng khác, hoàn toàn đều chỉ nhét vào miệng, nhưng sau khi ăn được hai muỗng, vẫn không có chút

khẩu vị nào, Đô Đô nhất quyết không ăn tiếp, vứt lên trên bàn.

Ôm chặt chiếc gối ngồi trên ghế sofa xem phim.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tầm nhìn của Đô Đô vẫn luôn nhìn về phía điện thoại, nhưng trong lòng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô nghĩ rằng, có lẽ từ nay về sau A Thuật cũng sẽ không trở lại nơi này. Suy nghĩ theo chiều hướng đó, trong căn phòng không quá

rộng lớn, chiếc bóng của Đô Đô cũng trờ nên đặc biệt cô độc hơn.

Chính vì như vậy, Đô Đô nằm trên ghế sofa dần thiếp đi.

Khi vừa tỉnh giấc, cũng đã sang ngày thứ hai.

Là do bị âm thanh làm ồn thức.

Đô Đô mờ to mắt, sau khi nhìn thấy A Thuật có chút sửng sốt, cô nghi ngờ bản thân có phải đã nhìn lầm rồi hay không.

Sau đó nhìn thấy tấm nệm đang được đắp trên người, Đô Đô mới

nhận rõ đây không phải là nhìn lầm.

“Đầu gỗ..Đô Đô gọi anh một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play