“Xem con trai trước phải xem ba, câu nói này cậu chưa nghe xem!” vừa nói Tiêu Ân liền nhướng mày nhấp một ngụm rượu vang.

Mạc Thiệu Thần cũng mỉm cười nhìn Mục Cảnh Thiên: “Cậu làm sao biết là con trai?”

“Trực giác!”

“Tiểu Hy, Cảnh Thiên trọng nam khinh nữ, cô cũng đừng quá để ý!” Mạc Thiệu Thần hài hước nói.

Mục Cảnh Thiên bước về phía sau, một tay ôm lấy Hạ Tử Hy: “Đừng chơi trò ly gián, dù là con trai hay con gái, mình đều thích!”

“Tiểu Hy, cô có tin hay không?”

Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu…

Lúc này, ý thức được Hạ Tử Hy lắc đầu, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Vợ à, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho em!”

“Em sẽ chờ!”

“Ok!”

Nhìn hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ân ái không ngừng, Huống Thiên Hựu giả vờ ho khẽ: “Cảnh Thiên, nơi công cộng không nên khoe khoang tình cảm, đừng để những kẻ không có người yêu như chúng tôi cảm thấy hâm mộ!”

Nghe những lời này của Huống Thiên Hựu, Mục Cảnh Thiên liền quay đầu nhìn anh: “Cậu không có tình yêu sao? Tình yêu của cậu không phải đã tràn lan rồi

sao?”

“Không được bôi nhọ danh tiếng của mình!”

“Cậu còn có thứ này sao?” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói.

Huống Thiên Hựu có thể nhận ra, Mục Cảnh Thiên hiện tại tình yêu sự nghiệp đều có, vô cùng đắc ý đến quên bản thân!

Anh mỉm cười: “Cảnh Thiên, kẻ tám lạng người nửa cân, cậu cũng đừng nói mình như vậy!”

“Hôm nay đã khác ngày xưa, hiện

tại ba ngàn con sông nhưng ta chỉ cần uống một gáo nước!” Mục Cảnh Thiên vô cùng đắc ý nói.

Anh của trước đây, Hạ Tử Hy biết rất rõ, cho nên anh cũng không e ngại điều gì.

“Mình đây chính là đi qua cả rừng hoa không chút vướng bận, nấm mồ hôn nhân này vẫn không thích hợp với mình!” Huống Thiên Hựu đối với cuộc sống của mình vô cùng hài lòng, cũng vì anh cảm thấy tình yêu chính là một thứ xa xỉ, không phải ai cũng có thể gặp được, cho nên anh tình

nguyện cứ như vậy cả cuộc đời.

Dù cho kết hôn, cũng không nhất định phải có tình yêu.

Mục Cảnh Thiên nhìn anh: “Mình tin rằng, trong cuộc đời cậu nhất định có thể gặp được người khiến cậu tình nguyện bước vào nấm mồ này!” Mục Cảnh Thiên chắc chắn nói.

“Mượn lời may mắn của cậu!”

Huống Thiên Hựu cùng Mục Cảnh Thiên chỉ cần gặp nhau sẽ đấu khẩu, chuyện này tất cả mọi người đều biết nhưng căn bản

cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.

Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ dùng lỗ tai để quyết định tình cảm, còn đàn ông dùng hành động để quyết định.

Cho nên đa số đàn ông chính là thuộc trường phái lý trí, còn phụ nữ thuộc về trường phái tình cảm.

Lúc này, Mạc Thiệu Thần nhìn bọn họ: “Khi nào thì cừ hành hôn lễ?”

“Tháng sau, thời gian chính xác

vẫn phải chờ lão thái thái bàn bạc mới quyết định!”

Nhắc đến chuyện này, Tiêu An cũng mỉm cười: “Không nghĩ đến, bốn người chúng ta, người đầu tiên kết hôn chính là cả Cảnh Thiên, người có con đầu tiên cũng là cậu ấy!”

Lúc này, Huống Thiên Hựu cũng vô cùng cố ý nói một câu: “Kết hôn lần hai cũng tổ chức hoành tráng như vậy sao?”

“Kết hôn lần hai, nhưng cùng với một người!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp khoác tay lên vai Hạ Tử Hy,

bá đạo tuyên bố, anh mới không quan tâm những chuyện này, bất kể kết hôn bao nhiêu lần, anh đều sẽ dành tặng cho Hạ Tử Hy hôn lễ độc nhất vô nhị.

Ôm chặt Hạ Tử Hy, giống như đang ôm trọn cả thế giới, dáng vẻ như đạt được toàn bộ hạnh phúc, khiến cho ba người Huống Thiên Hựu không cách nào lý giải được, nhưng Mục Cảnh Thiên tin rằng, ba người bọn họ sớm hay muộn gì cũng sẽ chờ được ngày này!

“Xem ra chúng mình phải chúc mừng đàng hoàng cho cậu rồi!”

vừa nói, ba người liền nâng lên ly rượu.

“Khách sáo rồi!” Mục Cảnh Thiên cũng nâng lên ly rượu, bốn người cùng nâng ly, một hơi uống cạn.

Lúc này, Huống Thiên Hựu bày trò, phạt Mục Cảnh Thiên không thông báo trước cho bọn họ, nên ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Hy, rót cho cô một ly rượu vang: “Tiểu Hy, ly này tôi kính cô, chúc mừng cô!”

Hạ Tử Hy nâng lên ly rượu, im lặng không lên tiếng.

Thật ra, cô cũng hiểu rõ dụng ý của Huống Thiên Hựu.

Mục Cảnh Thiên cũng liếc mắt nhìn, anh cũng có thể nhận ra suy tính của bọn họ, liền trừng mắt nhìn: “Nếu như con trai của mình có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ hỏi tội cậu!”

“Đây là rượu chúc mừng, không có đạo lý gì cả!”

Sau đó, anh liền vươn tay ra nhận lấy: “Ly rượu này, mình uống thay cô ấy!”

Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đã

chủ động uống thay, Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần còn khách sáo gì nữa.

“Tiểu Hy, nếu như Thiên Hựu đã kính rượu cô, vậy thì tôi cũng kính cô một ly!”

Mục Cảnh Thiên nhìn sang bọn họ, biết rằng hai người bọn họ đang bày trò xấu cùng Huống Thiên Hựu, tất nhiên cũng đưa tay nhận lấy.

Mạc Thiệu Thần hai chân bắt chéo ngồi một bên, ánh mắt quan sát tình huống, anh nếu như không bước lên mời rượu vậy thì

có vẻ không được hòa đồng lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play