“Mục Cảnh Thiên, cậu sắp kết hôn rồi sao?” khi nhìn thấy tin tức, anh vẫn có chút khó tin, đến mức cho nhân viên mình kiểm tra kỹ càng, lúc này mới xác định được độ chính xác của chuyện này, sau khi đã xác định được rõ thực hư anh liền lập tức gọi điện thoại đến, “Xem ra, tin tức cậu kết hôn, mình phải thông qua tin tức mới biết được đấy!” Huống Thiên Hựu lên tiếng trong điện thoại.

Nghe thấy những lời này của Huống Thiên Hựu, Mục Cảnh

Thiên bật cười: “Nếu như là như vậy, vậy cậu không làm tròn trách nhiệm rồi, không phải nói rằng bất kỳ tin tức gì liên quan đến mình đều phải qua tay cậu sao? Mình tưởng rằng cậu đã biết chuyện này trước khi tin tức được đăng lên?”

“Mình đây không phải vì có chút chuyện nên hai ngày hôm nay không đi làm sao?”

“Thật đáng tiếc, cậu đã bỏ qua tin tức nổi bật nhất rồi!”

“Cậu không thể thông báo trước được sao?”

“Mình dự tính hôm nay hẹn mọi người ra ngoài dùng cơm!”

Huống Thiên Hựu:

Lời gì cũng đã để cho Mục Cảnh Thiên nói.

“Mục Cảnh Thiên, chúc mừng cậu sớm như vậy đã bước vào nấm mồ hôn nhân!” Huống Thiên Hựu hung hãn nói.

Mục Cảnh Thiên ngược lại cười lớn: “Nhưng mình sống trong nấm mồ này rất thoải mái, như thế nào, cậu có muốn vào không?”

“Trẻ nhỏ không dễ dạy dỗ!”

“Tối nay, gặp nhau chỗ cũ!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng.

Điện thoại cử như vậy bị Huống Thiên Hựu cắt ngang.

Hạ Tử Hy ngồi một bên lên tiếng: “Anh không nói cho bọn họ biết sao?”

“Đây cũng vì không kịp nói sao!”

“Xem ra…anh quả thật gấp gáp!” Hạ Tử Hy có chút đồng tình với anh.

Mục Cảnh Thiên ngược lại nhếch môi cười đắc ý: “Như thế nào, đêm nay có muốn cùng anh đi gặp bọn họ hay không, tốt nhất có thể bàn bạc với họ thiệp cưới nên đi bao nhiêu, nếu ít hơn thì cũng không cần bọn họ đến tham dự!”

Hạ Tử Hy nhìn anh, vô cùng tán thành gật đầu: “Nếu không hút thuốc thì em sẽ đi!”

“Vì em cùng con, anh sẽ bảo bọn họ không được hút thuốc!” hiện tại Mục Cảnh Thiên chính là mẫu đàn ông xem vợ con là nhất.

“Vậy thì được, vậy thì em chỉ đành miễn cưỡng mà thôi!”

“Ok, cứ quyết định như vậy đi!” Mục Cảnh Thiên nói.

Vốn dĩ bàn tính như ý đã tính toán như vậy, nhưng Mục Cảnh Thiên như thế nào cũng không nghĩ đến, bàn tính của mình đã tính toán sai.

Buổi gặp mặt này hoàn toàn đều vì anh mà tổ chức.

Đêm khuya.

Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên

cùng xuất hiện trong hội quán tư nhân của bọn họ.

Đây là phòng VIP thuộc về bọn họ, khi Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên bước vào, thì tam thiếu nổi danh đã sớm có mặt.

Huống Thiên Hựu cùng Tiêu Ân đang đánh bida, hai người mặc áo sơ mi, kẻ đen người xanh, trầm ổn nhưng không mất vẻ nội liễm.

Còn Mạc Thiệu Thần ngồi một bên, trong tay nâng ly rượu vang tao nhã thưởng thức, vừa xem hai người bọn họ thi đấu đồng

thời làm trọng tài phán xét.

Mục Cảnh Thiên trực tiếp bước đến, nhìn bóng bida trên bàn: “Xem ra hỏa khí Thiên Hựu hôm nay có chút lớn!”

“Cũng nhờ vào cậu ban tặng!” Huống Thiên Hựu không chút vòng vo lên tiếng.

Cầm lấy một điếu Cigar muốn châm lên đốt, nhưng vẫn chưa châm lửa, liền bị Mục Cảnh Thiên cầm xuống.

“Suy nghĩ cho con rể sau này của cậu, vẫn nên bớt hút thuốc thôi!”

Mục Cảnh Thiên nói, thuận tay cầm lấy một cây gậy đánh một quả.

Chỉ nghe một tiếng “pa”, thuận lợi vào lỗ.

Lúc này, Huống Thiên Hựu vẫn có chút mơ hồ, nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Cậu nói rằng…” lời nói được một nửa, anh đột nhiên quay đầu nhìn sang Hạ Tử Hy, không, nói chính xác chính là quan sát phần bụng của Hạ Tử Hy: “Có rồi?”

Hạ Tử Hy chỉ mỉm cười, không nói bất kỳ điều gì.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên đứng dậy, buông gậy bida, nhìn ba người bọn họ: “Đừng nói mình không nhắc nhở ba người các cậu, nếu muốn con gái các được được gả cho con trai của mình thì nhanh chóng nắm bắt một chút, nếu không đến lúc đó hối hận cũng không có chỗ khóc!” vừa nói liền nâng lên một ly rượu nhấp một ngụm.

Thật muốn hỏi Mục Cảnh Thiên, sự tự tin này của cậu từ đâu mà có vậy!

Lúc này, Mục Cảnh Thiên đứng dậy, buông gậy bida, nhìn ba người bọn họ: “Đừng nói mình không nhắc nhở ba người các cậu, nếu muốn con gái các được được gả cho con trai của mình thì nhanh chóng nắm bắt một chút, nếu không đến lúc đó hối hận cũng không có chỗ khóc!” vừa nói liền nâng lên một ly rượu nhấp một ngụm.

Thật muốn hỏi Mục Cảnh Thiên, sự tự tin này của cậu từ đâu mà có vậy!

Có ai nói muốn đem con gái gả cho con trai của cậu sao? Huống

hồ, cậu làm sao biết được con của cậu là con trai chứ?

Thái độ kiêu ngạo của anh rõ ràng vô cùng hạnh phúc, khiến cho ba người bọn họ đưa mắt khinh thường, Mục Cảnh Thiên hoàn toàn không nhìn đến, dẫn Hạ Tử Hy đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Lúc này, Tiêu Ân cũng buông ly rượu vang xuống, bước về phía ghế sofa.

“Ân, đến lúc đó con gái của mình sẽ gả cho con trai cậu!”

Tiêu Ân nhướng mày: “Chờ đến lúc cậu đổi tính hoa hoa công tử của cậu, đến lúc đó mình sẽ suy nghĩ!”

“Chuyện này có liên quan gì đến con trai của mình chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play