Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Hạ Tử Hy mỉm cười: “Được!”

Quan sát Hạ Tử Hy hiện tại, giày đế bằng, quần dài màu nhạt, trên người khoác chiếc áo màu gạo. nhìn vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng.

Thật sự so với dáng vẻ luôn mang giày cao gót lúc bình thường của cô, chính là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Chỉ cần là người có tâm nhất định có thể nhận ra điểm khác biệt.

Mục lão thái thái nhìn cô, cần thận mờ lời: “Tiểu Hy, nghe nói cháu đã mang thai, có phải là sự thật hay không?”

Mục lão thái thái đã biết, xem ra những ngày cô không có mặt, có lẽ tất cả mọi người đều đã biết chuyện này.

Suy nghĩ một lát, Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy, vậy hiện tại cháu cảm thấy

như thế nào? Bà những ngày trước nghe nói sức khỏe cháu không được tốt, còn nhập viện, hiện tại như thế nào rồi? Hừ, chuyện này đều phải trách bà nội, bà nội một chút cũng không biết!” Mục lão thái thái nói, lời này ý chính là thật lòng lo lắng cho cô, hơn nữa cũng đang nhận lấy trách nhiệm, mong Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên có thể sớm ngày hoàn thuận.

“Bà nội, là do cháu không nói cho bà biết, đứng nói bà không biết, đến cả Cảnh Thiên cũng không biết, cho nên bà không cần tự trách!” Hạ Tử Hy an ủi.

“Bà nội như thế nào lại không tự trách được, nếu như cháu xảy ra bất kỳ chuyện gì, bà nội nhất định sẽ tự trách cả đời!” Mục lão thái thái nói.

Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cháu không sao cả, cháu rất tốt, đứa bé cũng không có bất kỳ vấn đề gì!”

“Thật sao?”

Hạ Tử Hy gật đầu, hai ngày này cô cũng có thể cảm nhận được sức khỏe đã khá hơn so với những ngày khác.

“Không được, đợi lát nữa cháu vẫn phải cùng bà đi làm kiểm tra, như vậy bà mới có thể yên tâm được!” Mục lão thái thái nói.

Hạ Tử Hy vừa muốn từ chối, lúc này Mục Cảnh Thiên từ một bên xuất hiện, đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt, cánh cửa liền bật mờ.

Ngưng Tích nằm trên giường bệnh cũng được y tá đẩy ra.

Nhìn thấy một màn này, tầm mắt của bọn họ đều tập trung về phía đó.

“Bác sĩ, như thế nào?” Mục Cảnh Thiên lập tức bước đến hỏi han.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Tạm thời cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng dù sao bệnh nhân cũng từng thực hiện phẫu thuật ghép tim, cho nên vẫn không nên chịu bất kỳ kích thích nào.

Nghe lời dặn dò của bác sĩ, Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Vậy khi nào có thể vào thăm cô ấy?”

“Một lát nữa có thể vào thăm bệnh nhân rồi!” vừa dứt lời, bác sĩ cũng rời khỏi.

Mục Cảnh Thiên đứng im, lúc này Mục phu nhân cùng Mục lão thái thái cũng bước đến nhìn thấy anh liền lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngưng Tích thật sự đã từng làm qua phẫu thuật ghép tim sao?”

Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên cúi đầu đưa mắt nhìn bọn họ, sắc mặt cũng không quá tốt. Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng vậy!”

“Tại sao lại như vậy?”

Ánh mắt Mục cảnh Thiên sâu lắng, không biết nên mở lời như

thế nào, chuyện này dù sao cũng vì anh…

Nếu như không phải vì anh, có lẽ Ngưng Tích cũng sẽ trở thành như hiện tại.

Dù sao cũng là do anh gây ra cho cô…

Vài năm trước, khi Mục Cảnh Thiên vẫn còn ờ nước ngoài, thời gian du học bên ngoài, vô ý đắc tội một số người, thời gian đó anh chỉ đơn độc một mình, làm sao có thể chống lại nhiều người như vậy, cho nên sau khi bị thương đã được daddy của Ngưng Tích cứu

mạng.

Còn daddy của Ngưng Tích cũng rất tán thưởng sự thông minh của anh, liền nhận anh làm “đệ tử”, dạy anh kinh tế cùng cổ phiếu, Mục Cảnh Thiên rất thông minh, vừa học đã biết, đến mức hậu sinh khả úy, hơn nữa vào thời điểm đó còn quen biết được Ngưng Tích.

Ngưng Tích nhỏ tuổi hơn anh, rất thích bám lấy anh.

Còn Mục Cảnh Thiên vân luôn thích chơi những trò chơi kích thích, Ngưng Tích vì muốn ở bên

cạnh anh, luôn tìm mọi cách để bám lấy.

Cũng vì một lần, Mục Cảnh Thiên lái xe dạo chơi bên ngoài, nhưng gặp được kích thích, cùng người khác thi đua xe, tuổi trẻ ngông cuồng anh một lòng chỉ muốn chiến thắng cuộc thi đấu này.

Đọc những truyện khác nhé

Bảo Bối Lắm Chiêu…

Vừa mỏi trốn khói địa ngục nảy, thi nhảy vào hang hủm khác, liệu cô có thể trá thù thàn…

Cũng vì một lần, Mục Cảnh Thiên lái xe dạo chơi bên ngoài, nhưng gặp được kích thích, cùng người khác thi đua xe, tuồi trẻ ngông cuồng anh một lòng chỉ muốn chiến thắng cuộc thi đấu này… Nhưng cũng vì trong cuộc thi đấu đó đã xảy ra tai nạn xe cộ,

Ngưng Tích vốn dĩ đã có vấn đề về bệnh tim, cũng vì tai nạn xe năm đó suýt mất mạng, may mắn đã phẫu thuật ghép tim thành công.

Cho đến hiện tại thân thể của cô vẫn sẽ xuất hiện hiện trường bài xích, càng không thể chịu được bất kỳ kích thích nào.

Cho nên từ trước đến này, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm, đối với Ngưng Tích vẫn luôn bao dung, cũng vì nếu như không phải vì anh, Ngưng Tích có lẽ cũng sẽ không gặp phải tình huống như hiện tại.

Trong phòng bệnh, Mục Cảnh Thiên nhìn Ngưng Tích đang nằm trên giường, sắc mặt trầm trọng.

Mục phu nhân cùng tất cả mọi người đều không biết Mục Cảnh Thiên đã từng trải qua những chuyện như vậy, càng không nghĩ đến tình huống hiện tại của Ngưng Tích cũng vì Mục Cảnh

Thiên.

Trong phòng bệnh một mảng im lặng.

Bất kể có phủ nhận hay không, chuyện này cũng khiến Hạ Tử Hy vô cùng kinh ngạc, bất kể Mục Cảnh Thiên xuất phát từ việc ăn năn, hay trách nhiệm, hay bất kỳ vì nguyên nhân gì, anh đều không nên che dấu cô.

Chi đến khi bệnh tình của Ngưng Tích dần ổn định, bọn họ mới rời khỏi.

Mục Cảnh Thiên lái xe, Hạ Tử Hy ngồi một bên, hai người đều không lên tiếng.

Khi chiếc xe đến trước dưới lầu chung cư, Mục Cảnh Thiên mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Hy: “Đây là chuyện xảy ra giữa anh cùng Ngưng Tích, em hiện tại cũng đã biết rõ mọi chuyện!”

Hạ Tử Hy ngồi một bên, sắc mặt vẫn không biểu hiện chút biểu cảm nào, chỉ im lặng gật đầu.

Cô càng bình tĩnh, càng im lặng , Mục Cảnh Thiên càng lo lắng, sợ hãi, sợ hãi cô thật sự sẽ rời khỏi

anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play