Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



A Thuật:

Anh chỉ đành im lặng khởi động chiếc xe, cứ để mặc cho Đô Đô hét lên.

Mặc dù anh phủ nhận câu nói này, nhưng mắt thấy đây không phải là cơ hội tốt để phản kháng.

“Như thế nào? vẫn vì chuyện của ngày hôm nay mà tức giận sao?” A Thuật nhìn cô hỏi.

“Không lẽ không nên tức giận hay sao? Anh không biết, Mục Cảnh

Thiên cùng người con gái kia…dù sao, quan hệ của bọn họ không phải tầm thường!”

“Vậy Tiểu Hy nói như thế nào?” Đô Đô hỏi.

“Cô ấy tất nhiên cái gì cũng không nói, cô ấy hiện tại không thể tức giận, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể tức giận!”

“Tại sao?”

“Cũng vì cô ấy đang mang…” lời nói được một nửa, Đỏ Đô liền ngừng lại.

A Thuật nhìn cô: “Vì chuyện gì?”

“Dù sao, đàn ông trên đời này cũng không phải thứ gì tốt lành gì!” Đô Đô tức giận mắng lớn.

A Thuật xem như vô duyên vô cớ trúng đạn, nhưng hiện tại chỉ có thể im lặng.

“Em xem như đã nhìn lầm anh ta, em còn cho rằng anh ta khác với những người đàn ông khác, nhưng không nghĩ đến, đều giống như nhau!”

“Có lẽ vẫn còn hiểu lầm gì đó!” A Thuật cố gắng giải thích, cũng vì

trong mắt anh, Mục Cảnh Thiên quả thật không phải là loại người bậy bạ, nếu như thật sự là như vậy, cũng sẽ không để Hạ Từ Hy ở lại nhà, sau đỏ cùng người con gái khác quang minh chính đại đi dạo bên ngoài!”

Hơn nữa, người con gái ngày hôm nay anh cũng đã nhìn thấy, nếu so với Hạ Tử Hy đơn giản chính là hai người khác nhau hoàn toàn, nếu so sánh, nếu như là anh nhất định cũng sẽ lựa chọn Hạ Tử Hy.

Hấp dẫn người khác không chỉ vì vẻ bề ngoài, hơn nữa chính là khí

chất lan tỏa từ người cô. Chỉ cần đưa mắt nhìn Hạ Tử Hy chính là người con gái khiến người khác phải thừa nhận.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Không lẽ có người cầm súng ép anh ta khoác tay người con gái khác đi dạo phố trên đường hay sao?” Đô Đô hỏi.

A Thuật: “…”

“Nếu như là anh, anh sẽ làm như vậy sao? Sẽ như vậy sao?” Đô Đô hỏi.

A Thuật: “…sẽ không!”

“Hừ!” Đô Đô lại một lần nữa ngồi về chỗ của mình.

Nhìn dáng vẻ tức giận không thôi của cô, A Thuật suy nghĩ một lát liền vươn tay đến nắm lấy tay cô.

Đô Đô sững người, ánh mắt không nhịn được đưa mắt nhìn về phía A Thuật.

“Được rồi, không cần phải tức giận, chuyện này là chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ, bất kể em có tức giận như thế nào, có phẫn nộ như thế nào, hai người chúng ta ai cũng không thể nhúng tay vào được, vẫn nên để

hai người bọn họ tự giải quyết với nhau được!” A Thuật nói.

Rất kỳ lạ chỉ như vậy cũng đã khiến cho cơn phẫn nộ của Đô Đô bình phục phần nào.

“Mặc dù là như vậy, nhưng em vẫn không nhịn được cảm thấy đau lòng cho Tiểu Hy!” nhớ đến việc cô ấy đang mang thai, chỉ có một mình trong nhà, mặc dù nhìn vô cùng tự tại, đến mức nhìn vô cùng hưởng thụ, nhưng Đô Đô hiểu rằng, tất cả mọi thứ điều không sánh bằng một câu hỏi quan tâm.

Sự bên cạnh của Mục Cảnh Thiên mới là điều quan trọng nhất.

Đặc biệt với tình huống thai nhi của Tiểu Hy không được ổn định như hiện tại.

“Nếu như em đau lòng, vậy thì cứ thường đến thăm cô ấy!” A Thuật nói.

Cuối cùng Đô Đô vẫn gật đầu đồng ý, tức giận cũng giảm bớt vài phần: “Cũng chỉ có thề làm như vậy mà thôi!”

A Thuật cảm thấy may mắn, cuối

cùng đã an ủi được cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play