Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Vừa nói liền bước vào trong, Mục Cảnh Thiên nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, suy nghĩ một lát liền nói: “Tiểu Hy…”

“Hả?” Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn anh, “Có chuyện gì sao?” chính là một dáng vẻ không hề bận tâm đến.

Cô càng bày ra dáng vẻ không có vấn đề gì, Mục Cảnh Thiên càng thấy không an tâm, anh liền bước đến trước mặt cô: “Sau khi nghe những lời của Đô Đô, không lẽ em không có gì hỏi anh đã xảy ra

chuyện gì?”

“Không phải là Ngưng Tích sao? Chuyện này em biết rồi!”

Mục Cảnh Thiên: nhìn sang

Hạ Tử Hy, anh chính là có một cảm giác nói không nên lời.

Vươn tay, nắm chặt bàn tay của Hạ Tử Hy: “Những ngày gần đây bận rộn cho tiệc sinh nhật của cô ấy, đợi qua những ngày này, cô ấy cũng sẽ rời khỏi, đến lúc đó anh liền có thời gian ở bên em rồi!”

Hạ Tử Hy ngược lại chỉ cười

nhạt: “Em không sao cả, chỉ là nhân dịp này muốn thoải mái nghỉ ngơi một chút!”

“Được!” Mục Cảnh Thiên gật đầu.

“Em về phòng nghỉ ngơi đây!” Hạ Tử Hy lên tiếng.

“Tiểu Hy…”

“Còn có chuyện gì sao?” Hạ Tử Hy quay đầu lạl nhìn, giọng nói, thái độ, bất kể như thế nào đều cảm thấy xa cách hơn rất nhiều.

Mặc dù Hạ Tử Hy vẫn mỉm cười trò chuyện với nhau nhưng Mục

Cảnh Thiên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

Anh bước đến gần nhìn Hạ Tử Hy: “Bất kể là thời điểm nào, anh đều hy vọng, em có thể tin tưởng anh!”

Hạ Tử Hy nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh: “Nếu như hai chữ tin tưởng này có thể khiến anh yên tâm, vậy thì em tin tường anh, chỉ là Mục Cảnh Thiên, có những chuyện em không hỏi đến không có nghĩa em không biết, hi vọng anh cân nhắc mọi chuyện trước khi làm!” vừa nói, liền liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên sau đó

xoay người bước vào phòng ngủ.

Mục Cảnh Thiên vẫn đứng bên ngoài hành lang nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Hy, chân mày nhíu chặt.

Người thông minh như cô ấy, có những chuyện cô ấy làm sao lại không nhận ra được chứ?”

Chỉ là có những chuyện, không thích hợp để nói ra vào thời điểm hiện tại.

Chỉ cần đợi qua vài ngày, anh nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện.

Phải nói rằng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ ờ bên nhau lâu như vậy, cũng là lần đầu xảy ra mâu thuẫn, không phải tranh cãi, chỉ là chiến tranh lạnh, nhưng lạl không giống như vậy.

Cũng chính là loại cảm giác như vậy, càng khiến người khác bất lực, không có cách nào khác.

Đợi đến khi Mục Cảnh Thiên bước vào phòng ngủ liền phát hiện Hạ Tử Hy sớm đã nằm ngủ trên giường.

Cô ấy đang tức giận hay là như thế nào chứ?

Anh phát hiện ra Hạ Tử Hy khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày đều rất dễ ngủ say.

Suy nghĩ một lát liền nằm xuống ôm chặt lấy cô.

Hạ Tử Hy giống như đang ngủ say, cũng không hề phản kháng, để mặc cho Mục Cảnh Thiên ôm lấy mình.

Trong phòng ngủ, một mảng đen tối, chỉ có thể nghe thấy rằng nhịp hô hấp đều đặn của cả hai người.

Dưới lầu.

Đô Đô vừa bước xuống, A Thuật sớm đã dừng xe bên dưới chờ cô.

Cô bước đến gần, trực tiếp lên xe, sau đó hung hăng đóng cửa xe lại.

A Thuật nghiêng đầu nhìn sang Đô Đô: “Chiếc xe này khiến em tức giận rồi sao?”

“Người khiến em tức giận chính là Mục Cảnh Thiên, trên đời này không có người đàn ông tốt nào cả!” Đô Đô không nhịn được mắng lớn tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play