Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Đô Đô gật đầu: “Đúng vậy!”

“Anh ấy đã dọn đi khỏi đây rồi?”

“Dọn đi rồi sao?” Đô Đô có chút khó lòng tin tưởng được, nhìn những người đang dọn đồ đạc bên trong, cô nhíu mày hỏi: “Anh ta dọn đi đâu?”

Nhựng người này ngượng ngùng

cười: “Chuyên này thì chúng tôi không biết!”

Đô Đô đứng bất động bên trong.

Như thế nào cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy!

Nhìn bọn họ, Đô Đô hoảng hốt gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn!”

“Không cần khách sáo!”

Đô Đô bước sang một bên sau đó bước ra ngoài, nhưng trái tim ngược lại trống rỗng, giống như

đã đánh mất thứ gì đó, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Sau khi bước lên xe, Đô Đô lúc này mới nhìn không được cất giọng mắng: “Shit! Thật sự đúng là đồ vô ơn bội nghĩa, nói không gặp chính là không gặp!”

Suy nghĩ một lát, có lẽ anh ta đang trải qua những ngày tháng tốt đẹp bên Lăng Tiêu Vân rồi.

Nghĩ đến đây, cô liền khởi động xe: “Bỏ đi, nếu như anh ta đã quyết định như vậy, vậy thì cô thay anh ta lo lắng cái quái gì chứ!” vừa nghĩ, liền khởi động xe

rời khỏi.

Đô Đô cho rằng, tất cả mọi chuyện đến đây đã chấm dứt.

Nhưng đến ngày thứ hai khi cô đọc tin tức, vụ án Lăng Tiêu Vân sử dụng ma túy đã có phán quyết, tạm giam mười ngày trở lên mười lăm ngày trở xuống, đồng thời tiến hành phạt tiền!

Khi đọc được tin tức này, chân mày liền nhíu chặt, đối với loại người này, nên phán quyết vài năm.

Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng

khi đọc được bản tin này, cô liền biết rằng A Thuật cũng không hề ở bên Lăng Tiêu Vân, vậy thì, anh ta đã đi đâu?

Vụ án của Lăng Tiêu Vân vừa có phán quyết, hơn nữa các kênh truyền hình đều phát tin.

Điều này có nghiã là chỉ cần Lăng Tiêu Vân có thái độ nhận sai, sau khi hoàn tất tạm giam có thể được thả ra ngoài.

Phòng thiết kế sau khi đọc tin tức này đều không nói bất cứ điều gì,

bao gồm Hạ Tử Hy, đối với chuyện này mà nói có không hề có quá nhiều suy nghĩ cùng cảm xúc.

Ngược lại Lý Giai Giai sau khi đọc được tin tức này, chân mày nhíu chặt, sắc mặt đặc biệt không tốt.

Phòng thiết kế không ít người đem chuyện này ra bàn tán, nhưng rất rõ ràng không cuồng nhiệt bàn luận như những ngày trước.

Trong văn phòng làm việc của Mục Cảnh Thiên, nhìn tin tức

được chiếu trên truyền hình, sắc mặt anh đặc biệt trầm trọng, sau khi tắt truyền hình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Mục Cảnh Thiên đang suy nghĩ có nên nhúng tay làm chút chuyện gì khác hay không…

Thời gian buổi chiều, Hạ Tử Hy đi đến bệnh viện.

Rõ ràng hiện tại đã biết được người khiến Mục lão thái thái bị thương chính là Lăng Tiêu Vân, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào khác, Hạ Tử Hy cũng không biết Mục Cảnh Thiên có dự định làm gì hay không, nhưng

dựa theo tình huống hiện tại, sự việc này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

Sau khi đến bệnh viện, Hạ Tử Hy vẫn tắm rửa, lau người cho Mục lão thái thái, sau đó vừa trò chuyện tâm sự.

Sau khi lau người, Hạ Tử Hy ngồi một bên cùng nói chuyện với Mục lão thái thái: “Bà nội, đến hiện tại chúng cháu mới biết rằng, thì ra chuyện bà xảy ra tại nạn có liên quan đến Lăng Tiêu Vân!”

“Bà vẫn chưa tỉnh lại, ai đến làm chủ trì cho hôn lễ của cháu cùng

Cảnh Thiên đây!” Hạ Tử Hy nhìn Mục lão thái thái nói, cũng không biết rằng còn cho rằng cô đang tự mình nói chuyện.

Ngắm nhìn Mục lão thái thái, bà vẫn yên ổn nằm trên giường bệnh, không hề có bất kỳ điều bất thường nào, Hạ Tử Hy vừa quyết định buông tay bà ra, ngay vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay của Mục lão thái thái cử động.

Hạ Tử Hy ngây người, còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng tỉ mỉ nhìn một lát, quả thật, chính là ngón tay Mục lão thái

thái đang cử động.

Hạ Tử Hy biết rằng, đây chính là dấu hiệu tốt, cũng vì bác sỹ đã từng nói, đây chính là dấu hiệu của việc tỉnh lại.

“Bà nội, bà nội…” Hạ Tử Hy nhìn Mục lão thái thái kinh ngạc thốt lên.

“Bà nội, bà có nghe thấy những gì cháu đang nói không?”

Chỉ nhìn thấy mí mắt của Mục lão thái thái không ngừng rung động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ Tử Hy kích động không ngừng, giống như đang nằm mơ: “Bà nội, bà tỉnh rồi?”

Mục lão thái thái nhìn Hạ Tử Hy, chậm rãi mở mắt: “Nếu bà không tỉnh lại, sợ rằng sẽ bị cháu càm ràm đến chết mất…”

Hạ Tử Hy phụt cười thành tiếng, nhưng không biết tại sao, nước mắt dâng tràn trong đáy mắt.

Lúc này, Hạ Tử Hy liền nhấn nút trên đầu giường, không bao lâu sau, bác sỹ liền tiến vào.

“Hạ tiểu thư, có chuyện gì xảy ra sao?” sau đó khi nhìn thấy Mục lão thái thái trên giường bệnh, bác sỹ cũng có chút kinh ngạc, lập tức bước qua kiểm tra.

Hạ Tử Hy đứng sang một bên, suy nghĩ một lát, sau đó lập tức gọi điện thoại thông báo cho Mục Cảnh Thiên.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tử Hy liền ngồi sang một bên chờ đợi, nhưng rất rõ ràng, cô vẫn chưa từ kinh ngạc bình tĩnh lại được.

Sau đó, trải qua một lát sau, sau khi bác sỹ đã kiểm tra hoàn tất,

liền mỉm cười nói: “Chúc mừng Hạ tiểu thư, Mục lão thái thái đã tỉnh lại rồi, hơn nên cũng không có bất kỳ vấn đề gì, máu bầm trong đầu cũng đã mất hết, sau này chỉ cần điều dưỡng rất nhanh liền có thể xuất viện rồi!”

“Thật sao?”

Bác sĩ gật đầu: “Tỷ lệ tỉnh lại như vậy cũng chỉ có một trên một trăm, nhưng rất rõ ràng Mục lão thái thái chính là người may mắn nhất đó!”

“Cảm ơn ông bác sĩ!”

“Không cần khách sáo!”

Sau khi nói xong, bác sỹ liền lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Tử Hy đứng một bên, nhìn Mục lão thái thái, lập tức bước đến bên giường bệnh: “Bà nội, thật tốt, bà đã tỉnh rồi!”

“Cháu mỗi ngày đều đến đây làm phiền bà, bà nếu như còn không tỉnh lại không phải sẽ bị cháu càm ràm đến chết sao!” Mục lão thái thái nói.

Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy mỉm cười, đôi mắt ngập nước, rất

rõ ràng, cô vô cùng kích động, có thể tỉnh dậy như vậy, quả thật quá may mắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play