Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Nhưng…

A Kiệt nhìn ông chủ nhà mình: “Làm như vậy thật sự tốt sao?”

“Như thế nào, cậu có ý kiến gì sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn sang A Kiệt hỏi ngược lại.

“Không không, ý của tôi chính là, làm như vậy…nếu như Hạ tiểu thư biết được…”

“Vậy thì không thể để cô ấy biết được?” Mục Cảnh Thiên nói.

A Kiệt lập tức gật đầu: “Ồ, đúng đúng đúng, tôi biết rồi!”

Lúc này, khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười tà ác: “Nhung nhớ người phụ nữ của tôi, Hạ Tử Dục, cũng phải

xem anh có đủ tư cách hay không!”

A Kiệt nhìn ông chủ của mình, gật đầu, ông chủ quả nhiên chính là ông chủ, đủ phúc hắc, đù xấu xa, cũng đủ…hấp dẫn người khác.

“Khởi động xe!”

“Vâng!” A Kiệt lên tiếng trả lời, vội vàng dặn dò tài xế.

Một ngày này.

Hạ Tử Hy đều đang suy nghĩ đến

Ạ B X ^ X

một vân đê.

Có nên nói với Mục Cảnh Thiên vấn đề này hay không?

Nhưng nếu như nói ra, dựa theo tâm tư của Mục Cảnh Thiên, nhất định sẽ suy nghĩ rất nhiều, nhưng nếu như không nói…nếu như anh ấy biết được nhất định sẽ càng tức giận.

“Như thế nào? Đang suy nghĩ gì sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi.

Nghe vậy, Hạ Tử Hy bất thình

lình khôi phục tinh thần: “Hả? Như thế nào?”

“Sắc mặt của em không quá tốt!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó tuỳ tiện hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Hạ Tử Hy suy nghĩ, vẫn quyết định tạm thời không nói.

Cô mỉm cười lắc đầu: “Không có gì cả!” cuối cùng, vươn tay ôm lấy Mục Cảnh Thiên.

Mục Cảnh Thiên cũng vươn tay ôm chặt lấy đôi vai của cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

“Cảnh Thiên, anh có tin tưởng vào em không?”

“Tin tưởng!”

“Vậy thì tốt!”

“Không có gì muốn nói sao?”

“Đợi em nghĩ kĩ nên nói với anh như thế nào rồi lại nói với anh!”

“Được, anh đợi em!”

“Được!”

Hai người ôm lấy nhau, nhìn cảnh đêm thành phố A.

Bất kể không nói với nhau điều gì, nhưng không khí này, ngược lại không đông cứng, ngược lại có một cảm giác nói không nên lời.

Có thể nói, hai người bọn họ là loại người như thế nào, cả hai đều hiểu rõ.

Chỉ là thiếu một lời nói rõ ràng mà thôi.

Ngày hôm sau,

Một tin tức chấn động thành phố

A.

Tổng giám đốc vừa nhậm chức của Tập đoàn Hạ thị tìm vui trong khách sạn, người bị hại tự sát nhập viện.

Hạ Tử Hy khi nhìn thấy tin tức, kinh ngạc không thôi.

Tất nhiên có thể nhận ra được, người trên bức ảnh chính là Hạ Bối Nhi!

Nhưng…

Cô ngày hôm qua đã gặp qua Hạ Bối Nhi, cô ta nhìn có vẻ không

hề có chút dáng vẻ đau lòng nào cả, như thế nào lại nhập viện rồi?

Hoặc là…cô ta làm như vậy chỉ vì muốn được gả vào Hạ gia?

Hạ Tử Hy nhíu chặt chân mày, nhìn nội dung được in trên mặt báo.

Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại ăn uống rất ngon miệng, giống như tin tức sáng nay anh đã sớm nắm trước thông tin.

Chính vào lúc này, điện thoại Hạ Tử Hy vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến là Hứa Vy

Nhân, cô liền lập tức nghe máy.

“Alo, mẹ…”

“Tiểu Hy, con hôm nay có thời gian hay không? Lập tức đến bệnh viện một chuyến!” Hứa Vy Nhân nói.

“Bệnh viện? Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hứa Vy Nhân cũng không biết nên giải thích như thế nào: “vẫn nên đợi con đến rồi lại nói vậy!”

“Mẹ, con lập tức đến bệnh viện!”

Dù cho không nói, Hạ Tử Hy cũng có thể đoán được, chỉ là tại sao cô ta lại nhập viện?

Sau khi ngắt điện thoại, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Em phải đến bệnh viện một chuyến!”

Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng vừa ăn sáng xong, ưu nhã lau khoé miệng nói: “Anh đi cùng em!”

“Hả?”

“Dù sao hôm nay ở công ty cũng không có quá nhiều việc, anh đi cùng em!” Mục Cảnh Thiên nói.

Hạ Tử Hy cũng không suy nghĩ quá nhiều, gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play