Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

“Một triệu sao? Hừ…” Bối Nhi bật cười.

“Năm triệu, Hạ tiểu thư, làm người vẫn không nên quá tham quan mới là tốt nhất!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô cảnh cáo.

“Mục tiên sinh, tôi cảm thấy tin tức càng có giá trị hơn!” Hạ Bối Nhi mỉm cười.

“Ok, vậy thì không nhắc đến nữa, cô cứ tự nhiên đi rêu rao với bên ngoài!” Mục Cảnh Thiên trả lời.

Tiền, anh không thiếu, chỉ là không muốn đưa cho cô ta.

Đối với một người tham lam không biết đủ, chỉ có thể sử dụng cách thích hợp nhất.

Bối Nhi ngây người, không biết Mục Cảnh Thiên đang có suy nghĩ gì, vừa rồi không muốn cô

nói, hiện tại lại muốn cô nói ra ngoài.

“Hạ tiểu thư, tôi nhớ rằng, cô vẫn còn một người em trai đang đi học đúng không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

Nghe đến đây, chân mày Bối Nhi đột nhiên nhíu chặt, “Anh muốn làm gì?” cô căng thẳng hỏi.

Mục Cảnh Thiên mỉm cười nhìn cô ta: “Cũng không có gì, chỉ là tuỳ tiện trò chuyện vài câu mà thôi, dù sao Hạ tiểu thư cũng đã hạ quyết tâm, vậy thì tôi đi trước đây!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên

không tiếp tục nói thêm bất kỳ điều nào, bước chân trầm ồn bước ra bên ngoài.

“Đợi một lát…” lúc này, Hạ Bối Nhi ở phía sau lên tiếng.

Nghe đến đây, bước chân Mục Cảnh Thiên lập tức dừng lại, nhưng không quay đầu lại.

Bối Nhi đứng phía sau lưng, nhìn theo bóng lưng của Mục Cảnh Thiên, ánh mắt tràn ngập hận ý, nhưng trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cô nhất định phải thỏa hiệp.

“Được, vậy thì năm triệu!” Bối Nhi lên tiếng.

Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói: “Nhưng hiện tại tôi đã đổi ý rồi; một triệu!”

“Anh…” nhất thời thiếu mất bốn triệu, Bối Nhi nhìn anh, phẫn nộ không thôi.

Mục Cảnh Thiên chậm rãi xoay người, nhìn Hạ Bối Nhi, đôi mắt sâu thẳm từ từ híp lại: “Muốn tham tiền cũng phải xem có khả năng hay không!”

Mục Cảnh Thiên chậm rãi xoay người, nhìn Hạ Bối Nhi, đôi mắt sâu thẳm từ từ híp lại: “Muốn tham tiền cũng phải xem có khả năng hay không!”

Hạ Bối Nhi nhìn Mục Cảnh Thiên, cũng không thể nói rằng cô đã gặp qua nhiều người, nhưng trực giác nói cho cô biết rằng, người đàn ông trước mặt này khó đối phó hơn gấp mười lần so với Hạ Tử Dục, có thể đến mức cả trăm lần.

Cuối cùng, Hạ Bối Nhi đành thoả hiệp.

vốn dĩ muốn gả vào Hạ Gia, sau này không cần phải lo đến việc ăn uống, càng không vì tiền bạc mà buồn rầu phấn đấu, hơn nữa càng có thể chăm sóc em trai, nhưng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như thế này.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Bối Nhi: “Năm triệu có thề, nhưng tôi có một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Hạ Bối Nhi lên tiếng hỏi.

Sau đó, khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười ẩn

ý-

Sau khi nghe thấy kế hoạch của Mục Cảnh Thiên, chân mày Hạ Bối Nhi nhíu chặt.

“Chỉ cần cô làm được, năm triệu này tất nhiên sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô, số tiền năm triệu này cũng không phải một con số nhỏ, đủ cho em trai của cô khám bệnh, còn có sinh sống!” Mục Cảnh Thiên nói.

Không thể không thừa nhận, lời này của Mục Cảnh Thiên nói trúng tâm trạng của Hạ Bối Nhi.

Cô gật đầu đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anh!”

Mục Cảnh Thiên mỉm cười, giống như đã dự đoán được đáp án này.

“Vậy thì mỏi mắt trông chờ vào tin tức tốt cùa cô vậy, hi vọng sau khi việc này thành công, cô có thể mang theo tiền rời khỏi nơi này, không được để tôi nghe thấy những lời vớ vẩn của cô, nếu không sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng không biết được đâu!”

“Anh muốn tôi rời khỏi đây?”

“Cô cảm thấy, tôi có thể nhẫn nhịn cô? Hay là người nhà Hạ gia

có thể nhẫn nhịn cô? Đây là lựa chọn tốt nhất của cô!”

“Tôi nếu như đã hứa không nói ra, tức là không tiết lộ với bất kỳ ai, cũng không cần phải làm tuyệt tình đến như vậy?” Hạ Bối Nhi nhìn Mục Cảnh Thiên bất lực nói.

“Hạ tiểu thư, tôi không hiểu ý của cô sao? Cô thật sự sẽ không nói bất cứ điều gì sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.

Hạ Bối Nhi ngây người.

Quả nhiên, Mục Cảnh Thiên không phải là người bình thường.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô mỉm cười: “Hạ tiểu thư, rất chờ đợi tin tức tốt của cô!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền không để ý đến cô, xoay người rời khỏi.

“A Kiệt, trước mắt đưa cho cô ta một tấm chi phiếu một triệu!”

“Vâng!”

Nhìn người phụ nữ trước mặt, A Kiệt liền để lại một tấm chi phiếu, sau đó xoay người rời khỏi.

Hạ Bối Nhi đứng bất động, kế hoạch của cô tuyên bố tan vỡ như bọt nước!

Không vì bản thân, cũng phải vì em trai của mình.

Mục Cảnh Thiên cùng A Kiệt cùng nhau bước ra ngoài, sau khi bước ra ngoài, sắc mặt Mục Cảnh Thiên căng thẳng: “Chuyện này không được nhắc đến với bất kỳ ai, bao gồm Hạ Tử Hy!”

A Kiệt gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play