Ngay giây phút này, hắn thật lòng muốn thổ lộ với Hứa Vy Nhân, cũng mong hai người lớn trong nhà có thể yên tâm giao Hạ Tử Hy cho hắn; nhưng nếu như chưa được Hạ Tử Hy cho phép, hắn không dám lảm như vậy.

“Có thể nói cho bác gái biết người con gái đó là ai không?” Hứa Vy Nhân hỏi.

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng nhíu mày nói: “Mẹ!”

“Có thể nói cho bác gái biết người con gái đó là ai không?” Hứa Vy Nhân hỏi.

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng nhíu mày nói: “Mẹ!”

“Mẹ cũng chỉ tiện hỏi vài lời mà thôi, có làm sao đâu! Với người ưu tú như Tống Kỳ, mẹ cũng rất muốn biết rất cuộc là cô nương là nhà ai lại may mắn đến như vậy!” Hứa Vy Nhân nói, thái độ bà đối với Tống Kỳ có thể nói chính là càng ngày càng hài lòng.

Hạ Tử Hy:

Hạ Tử Hy ngồi một bên, cuộc trò chuyện của bọn họ chỉ khiến cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nhưng lại không biết nên lên tiếng như thế nào.

“Đây dù sao cũng là vấn đề riêng tư của người ta, mẹ không cần phải hỏi đâu!” Hạ Tử Hy nói.

“Đây tại sao lại xem là vấn đề riêng tư chứ, dù sao Tiểu Tống sớm muộn gì cũng phải kết hôn, mẹ sớm hay muộn gì cũng sẽ biết thôi; cháu nói có phải không Tiều Tống?” Hứa Vy Nhân nhìn Tống Kỳ nói.

Tống Kỳ ngồi gật bên liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy cháu có thể nói cho bác biết người đó là ai không?” Hứa Vy Nhân tiếp tục hỏi, trong lòng vô cùng nôn nóng muốn nghe cái tên của Hạ Tử Hy vang lên từ miệng Tống Kỳ.

Hạ Tử Hy có chút ngượng ngùng, chộn rộn ngồi không yên, vừa muốn lên tiếng ngắt ngang nói mình muốn đi nhà vệ sinh, thì ngay lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ sau đó đầy cửa bước vào.

“Xin hỏi vị nào là Hạ tiểu thư?” lúc này

Hạ Tử Hy ngồi bên trong, khi nghe thấy nhân viên phục vụ gọi tên mình liền lên tiếng trả lời: “Chính là tôi!”

Lúc này, nhân viên phục vụ vẫy tay, sau đó các nhân viên phục vụ khác lần lượt tiến vào, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa tươi, sau khi bước vào liền đặt xuống nền sàn. Nhìn hành động của bọn họ, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Tử Hy đều có chút ngây người. Tống Kỳ nhìn một màn đang diễn ra, chân mày nhíu

chặt.

“Các người…” Hạ Tử Hy nhìn bọn họ, lúc này một người phục vụ từ đám đông bước ra nói:

“Đây đều là dành tặng cho Hạ tiểu thư, tất cà tổng cộng chín trăm chín mươi chín đóa hồng Champagne Rose!”

Chín trăm chín mươi chín đóa hồng sao? Hạ Tử Hy lúc này vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Một người phục vụ bước đến trao vào tay Hạ Tử Hy bó hoa hồng Champagne Rose và nói: “Bó hoa này cũng dành tặng cho cô!”

“Chuyện này…” Hạ Tử Hy nhìn những bông hoa dưới đất nghi hoặc hỏi: “Những thứ này là do ai mang đến tặng?”

“Chuyện này người tặng hoa không tiết lộ danh tính!” Nhân viên phục vụ nói.

Hạ Từ Hy thoáng sửng sốt khi nghe thấy điều này: “Vậy thì được, cảm ơn anh!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

Nhân viên phục vụ gật đầu nói: “Không cần khách sao!” sau đó khép cửa lại sau khi rời khỏi gian phòng.

Hạ Tử Hy ôm bó hoa trong lòng, có chút ngỡ ngàng, khí thế này có chút giống với phong cách làm việc của Mục Cảnh Thiên.

Lúc này, phía bên ngoài.

Khi Mục Cảnh Thiên vừa đến trước cửa nhà hàng Red Chamber, Mục lão phu nhân đã đừng chờ sẵn ờ bên ngoài.

“Cảnh Thiên, cháu có biết hôm nay Tiểu Hy cùng gia đình con bé cùng với cái gì Tống hẹn gặp ờ đây ăn cơm hay không?” vừa

nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, Mục lão thái thái liền nôn nóng trực tiếp mờ lời.

“Cháu biết!”

“Cháu có phải đã gây nhau với Tiểu Hy? Bà nội không biết, nếu như Tiểu Hy được người khác theo đuổi thành công, vậy thì đứa cháu nội như cháu ta cũng không cần nữa!” Mục lão thái thái không chút thỏa hiệp nói.

Có thể thấy được tình yêu thương của Mục lão thái thái dành cho Hạ Tử Hy đã vượt qua đứa cháu ruột như hắn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play