Ngay giây phút này, tâm trạng của Mục Cảnh Thiên đột nhiên sáng tỏ hơn rất nhiều; bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không để chuyện đêm nay thuận lợi tiến hành. Nghĩ như vậy, liền nhấn mạnh chân ga phóng về phía trước.

Nhà hàng Red Chamber cũng được xem như nhà hàng món âu đặc biệt cao cấp ờ thành phố A này. Gian phòng VIP đưực thiết kế vừa gọn gàng tao nhã, phong cảnh xung quanh vừa cao cấp, thuận mắt người nhìn.

Hạ Tử Hy, Tống Kỳ cùng với hai vợ chồng Hạ thị, bọn họ lúc này đang ờ trong một gian phòng VIP dùng bữa tối.

“Tiểu Tống, cảm ơn cháu những ngày này luôn đưa đón Tiểu Hy đi làm!” Hứa Vy Nhân nhìn Tống Kỳ ân cần nói.

Nghe câu nói này của bà, Tống Kỳ mỉm cười trả lời: “Bác gái, cháu đã nói qua, đây là niềm vinh hạnh của cháu, cũng là việc cháu nên làm, chỉ cần Tiểu Hy không sao, cháu liền có thể yên tâm rồi!” Tống Kỳ nói.

Mỗi một câu, mỗi một từ Tống Kỳ nói ra đều khiến cho Hứa Vy Nhân nghe vào cảm thấy thoải mái vô cùng. Thái độ cùa bà đối với Tống Kỳ cũng càng ngày càng hài lòng.

Hạ Thiên cũng nhìn Tống Kỳ nói: “Không có chuyện gì là nên hay không nên làm cả; nhưng cháu

Nghe câu nói này của bà, Tống Kỳ mỉm cười trả lời: “Bác gái, cháu đã nói qua, đây là niềm vinh hạnh của cháu, cũng là việc cháu nên làm, chỉ cần Tiểu Hy không sao, cháu liền có thể yên tâm rồi!” Tống Kỳ nói.

Mỗi một câu, mỗi một từ Tống Kỳ nói ra đều khiến cho Hứa Vy Nhân nghe vào cảm thấy thoải mái vô cùng. Thái độ cùa bà đối với Tống Kỳ cũng càng ngày càng hài lòng.

Hạ Thiên cũng nhìn Tống Kỳ nói: “Không có chuyện gì là nên hay không nên làm cả; nhưng cháu

nói như vậy khiến cho hai người giả chúng ta nghe vào cảm thấy rất vui!”

Những lời này của Hạ Thiên vô cùng chân thành, Tống Kỳ nghe xong cũng chỉ mỉm cười.

“Trước đây, vẫn luôn ăn cơm ở nhà, cũng không có món gì ngon, hôm nay đến đây chúng ta nhất định phải ăn một bữa đàng hoàng; Tống Kỳ sau này cháu đến nhà cũng không cần phải khách sáo, cũng không cần phải mang theo bất kỳ thử gì!” Hứa Vy Nhân nhìn Tống Kỳ cười nói.

Mỗi một lần Tống Kỳ đến nhà bọn họ, đều mang rất nhiều đồ đạc đến; điều này thật sự khiến cho Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên cảm thấy ngượng ngùng trong lòng.

Tống Kỳ cười nói: “Chỉ là một chút tâm ý mà thôi, bác trai bác gái cũng không cần để ý quá làm

gì!”

“Được rồi, hai người không cần phải khách khí như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau uống một ly!” Hạ Thiên lúc này liền đưa ra đề nghị.

“Được ạ!” Tống Kỳ trả lời một

tiếng.

Hạ Tử Hy ngồi một bên, nhìn từng cử chỉ của bọn họ, nhưng không phát biểu bất kỳ điều gì. Loại tình huống như vậy, mặc dù vì cô nhưng cô không cách nào nói xen vào được lời nào, chỉ có thể nâng ly chạm nhẹ với mọi người sau đó nhấp một ngụm.

Vừa đặt ly rượu xuống; lúc này Hứa Vy Nhân nhìn Tống Kỳ nói: “Tống Kỳ, ba mẹ cùa cháu hiện giờ vẫn đang ở London sao?”

Nghe câu hỏi này của Hứa Vy Nhân, Tống Kỳ gật đầu trả lởi:

“Đúng vậy!”

“Ba mẹ cháu có ý định quay trở về nước không? Cũng nên cho hai bác có cơ hội mời họ dùng một bữa cơm, để xem xem gia đình như thế nào lại có thể sinh ra một đứa con giỏi giang như cháu vậy!” Hứa Vy Nhân cười nói.

“Mẹ, ba mẹ Tống Kỳ đã nhiều năm định cư ở nước ngoài, có lẽ sẽ không quay trở về đâu!”

Nghe những lời này của Hứa Vy Nhân, Hạ Tử Hy cũng như đã hiểu được chút gì đó, câu nói này

của cô chính là hy vọng bà đừng suy nghĩ quá nhiều.

Nghe vậy, Hứa Vy Nhân thoáng chút sửng sốt, sau đó nhìn sang Tống Kỳ hỏi: “Vậy sao?”

Tống Kỳ gật đầu: “Có điều nếu như cháu ờ đây kết hôn, ba mẹ cháu nhất định sẽ quay về thành phố A!”; điểm này, Tống Kỳ vô cùng khẳng định.

Nghe câu trả lời cùa Tống Kỳ, khuôn mặt Hứa Vy Nhân lại lần nữa cười rạng rỡ: “Vậy cháu kế hoạch khi nào sẽ kết hôn?”

Câu nói này của bà vừa dứt, ánh mắt Tống Kỳ liền nhìn sang hướng Hạ Tử Hy.

Thật ra, câu nói này của Hứa Vy Nhân có ý gì, tất cả mọi người đang có mặt trong căn phòng đều hiểu rõ; chỉ là hiện tại không ai có ý xé rách lớp màn ở giữa.

“Chuyện này cháu cũng không quá chắc chắn; có điều chỉ cần người ấy đồng ý thì cháu rất vui lòng cưới cô áy lập tức!” Tống Kỳ nói.

Nghe Tống Kỳ nói như vậy, nhưng ánh mắt lại không ngừng

liếc về phía Hạ Tử Hy, Hứa Vy Nhân càng thêm khẳng định đáp án của mình.

“Nói như vậy, cháu đâ có người mình thích?” Hứa Vy Nhân cười nói.

Tống Kỳ nghe vậy chỉ mỉm cười cũng không phủ nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play