Một năm trước lời nói của Hứa Vy Nhân, mặc dù đã khiến cô thức tỉnh phần nào, nhưng hiện tại ngược lại dần trở nên mơ hồ.

Nhưng từ sau khi trở thành mẹ, cô mới biết rằng sự lo lắng của ba mẹ dành cho con cái, dù cho phải trả giá tất cả, không chút hối tiếc.

Ban đầu, lời nói của bà quả thật

khiến cô cảm thấy bản thân cũng chỉ như một người ngoài, bất kể bỏ ra bao nhiêu cũng chỉ như một người ngoài, nhưng hiện tại nghe thấy những lời này của Hứa Vy Nhân, cô ngược lại cảm thấy vô cùng cảm động.

“Mẹ!” nước mắt Hạ Tử Hy không ngừng rơi xuống, vươn tay ôm chặt lấy Hứa Vy Nhân, “Con như thế nào lại không nhận mẹ chứ!”

Hứa Vy Nhân cũng bật khóc: “Là sự ích kỷ của mẹ làm tổn thương đến con, khiến con lưu lạc bên ngoài hơn một năm nay!”

Hạ Tử Hy miễn cưỡng kìm nén nước mắt, nhưng không cách kiềm chế được: “Là bản thân con tự muốn rời khỏi, là bản thân con lo lắng, sợ hãi, vốn dĩ một gia đình tốt đẹp nhu vậy, nhưng cũng chỉ là người ngoài…”

“Không, con không phải là người ngoài, con là con gái của mẹ!” Hứa Vy Nhân nói.

Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục nói thêm lời nào, chỉ ôm chặt lấy bà, hành động này đã nói rõ lên tất cả.

Mục Cảnh Thiên ngồi một bên im

lặng quan sát, thật ra như vậy là kết cục tốt đẹp nhất, khúc mắc trong lòng cô đã được hóa giải, cũng không cần vì chuyện này mà vấn vương không buông.

Không nói bất kỳ chuyện gì, chỉ nâng ly trà trước mắt lên từ từ thưởng thức.

Xem ra cũng đã giải quyết được một chuyện.

Sau khi bước ra khỏi điểm hẹn, quả nhiên cả người Hạ Tử Hy cũng trở nên khác hẳn, nhìn vô cùng thoải mái.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô, đôi mắt híp lại: “Hạ Tử Hy, em có phát hiện ra rằng? Nước mắt của em càng ngày càng nhiều hay không!”

Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, ánh mắt binh tĩnh, hít sâu một hơi: “Cảnh Thiên, bọn họ…”

“Anh hiểu!”

Hạ Tử Hy vẫn chưa lên tiếng, nhưng đã bị Mục Cảnh Thiên cắt ngang, anh nhìn sang cô ánh mắt thâm tình, xoa nhẹ mái tóc cô: “Giống như những gì em nói, tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua,

hiện tại đối với anh mà nói điều quan trọng nhất chính là em, còn có Thời Quang, anh tin rằng em sẽ không để anh thất vọng!”

Hạ Tử Hy nhếch môi cười nhạt, cũng thâm tình nhìn anh: “Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy em nợ anh, chỉ có thể dùng thời gian nữa đời sau để trả thôi…”

Mục Cảnh Thiên nhếch môi nở nụ cười tà mị: “Hạ Tử Hy, lời em nói ra, em phải nhớ rõ, anh không quan tâm đến kiếp sau, nhưng thời gian nữa đời sau em không được rời xa anh nửa bước!” vừa nói, trực tiếp ôm chặt

cô vào lòng, thỏa mãn giống như đang ôm cả thế giới.

Còn Hạ Tử Hy cũng vươn tay, ôm lấy Mục Cảnh Thiên, thì thầm: “Bắt đầu từ bây giờ, sau này, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì khiến cho Hạ Tử Hy rời xa Mục Cảnh Thiên, trừ cái chết…”

“Dù cho phải đối mặt với cái chết, anh cũng sẽ nắm chặt lấy em!”

Rõ ràng là một câu chuyện lãng mạn, nhưng những lời hai người nói lại vô cùng tàn nhẫn.

Có điều, sự lãng mạn thâm tình

giữa hai người bọn họ, cũng chỉ riêng hai người mới hiểu.

Có đôi khi thấu hiểu còn quan trọng hơn cả tình yêu rất nhiều.

Sau khi đưa Tiểu Thời Quang về Mục gia, Mục Cảnh Thiên liền kéo tay Hạ Tử Hy đi đến một nơi.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.

Mục Cảnh Thiên chỉ cười không nói, chỉ chuyên tâm lái xe trên đường.

Nhìn anh không nói, Hạ Tử Hy cũng mỉm cười, không tiếp tục hỏi,

Cho đến khi cùng Mục Cảnh Thiên đứng trước một cửa tiệm, Hạ Tử Hy lúc này mới bừng tỉnh.

Nơi này là nơi cô từng ghé qua một năm trước.

Nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Anh dẫn em đến đây làm gì?” Hạ Tử Hy hỏi.

Mục Cảnh Thiên ngược lại trực tiếp kéo tay cô vào bên trong, đi thẳng đến bức tường ước

nguyện, nhìn những tấm giấy ước nguyện đầy màu sắc bên trên, Hạ Tử Hy lúc này mới hiểu rõ.

Mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không Na xa. Tay nắm chặt tay, cùng nhau đến già.

Bên cạnh còn có một tấm giấy ước nguyện màu xanh, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không Na xa.

Nét bút này là của Mục Cảnh Thiên.

Hai mảnh giấy đặt kế nhau, đặc

biệt nổi bật.

Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc nhìn sang Mục Cảnh Thiên, trong lòng suy nghĩ anh như thế nào lại biết nơi này.

Mục Cảnh Thiên giống như nhận ra suy nghĩ của cô liền lên tiếng giải thích: “Hạ Từ Hy, những ngày em không có ở đây, rất nhiều chuyện đều có thể xảy ra cùng thay đổi!”

“Ví dụ như?”

“Giống như chuyện này là do Khả Khả đến đây phát hiện ra, sau đó

đưa cho anh xem, kể từ ngày đó anh mỗi ngày tan ca đều sẽ đến đây ngồi một lát!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play