Khi nhìn thấy ba người bọn họ cùng nhau xuất hiện, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên lập tức kích động đến mức đứng lên: “Tiểu Hy, con quay trở về rồi?”

“Mục tổng!” khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, cũng ngượng ngùng nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi.

Hạ Tử Hy bước vào bên trong, khẽ mỉm cười: “Để hai người chờ lâu!”

“Không có, hai người chúng ta cũng vừa mới đến!” Hứa Vy Nhân nói.

“Đến đây, trước ngồi xuống rồi lại nói chuyện!” Hạ Thiên lên tiếng.

Không tránh được cảm giác trò chuyện có chút xa lạ.

Mục Cảnh Thiên cũng không có cảm giác gì quá lớn, chỉ nắm tay Hạ Tử Hy bước sang.

Nhìn thấy Tiểu Thời Quang trong vòng tay Hạ Tử Hy, Hứa Vy Nhân có chút kích động: “Đây chính là con của hai đứa sao?”

Nhìn Tiểu Thời Quang trong lòng, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Đúng vậy, thằng bé tên là Tiểu Thời

Quang…”

Vừa nói, cô liền dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng: “Thời Quang, đây là ông ngoại, bà ngoại…”

Một câu nói ông bà ngoại, khiến cho Hứa Vy Nhân không cầm được nước mắt.

Hạ Thiên cũng không biết nên nói gì mới tốt.

“Mẹ…có thể ôm bé hay không?” Hứa Vy Nhân hỏi.

Hạ Tử Hy mỉm cười sau đó đưa Tiểu Thời Quang sang, thằng bé

chớp đôi mắt to tròn, đặc biệt đáng yêu nhìn bọn họ.

Khi ôm lấy Tiểu Thời Quang vào lòng, cả người Hứa Vy Nhân như tan chảy.

Thật sự quá đáng yêu.

Trẻ con trời sinh chính là có một khả năng khiến người khác mềm lòng, hơn nữa Tiểu Thời Quang còn là cháu ngoại của bọn họ.

Như thế nào có thể không cảm động cùng kích động được chứ.

“Thời Quang, Thời Quang…cái

tên này thật dễ nghe!” Hứa Vy Nhân cao hứng nói.

Ánh mắt Hạ Thiên cũng đặt trên hai người bọn họ, tràn ngập tình yêu.

“Tiểu Hy…”

“Ba mẹ, vốn dĩ sau khi con quay trở về đáng lẽ con nên đến thăm hai người trước mới đúng, không nghĩ đến lại khiến cho hai người chủ động gọi đến!” Hạ Tử Hy có vài phần hối lỗi nói, dù cho đã từng đau lòng nhưng sự lễ phép cùng giáo dục vẫn nên có, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân dù sao

cũng là ba mẹ đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cô không thể không tôn trọng.

Hạ Tử Hy vừa lên tiếng, ngược lại khiến cho Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, Hạ Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy, Hứa Vy Nhân ngược lại nhìn Tiểu Thời Quang trong tay, không biết nên mở lời như thế nào.

“Tiểu Hy, thật ra hôm nay ba hẹn con ra ngoài, cũng vì có chuyện muốn nói…” Hạ Thiên nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.

Ánh mắt nhìn sang Mục Cảnh Thiên, lúc này mới trầm giọng nói: “Trùng hợp Cảnh Thiên hôm nay cũng có mặt ở đây, vậy thì ba cũng sẽ đem chuyện này nói ra một lần!”

“Cảnh Thiên, Tiểu Hy, chuyện một năm trước là do Tử Dục không đúng, là do ba không giám sát tốt nó, mới xảy ra chuyện như thế này, cũng khiến cho hai con phải cách xa hơn một năm; Mục tổng, tôi thay Tử Dục nói xin lỗi cậu!” Hạ Thiên lên tiếng, dù cho mờ lời xin lỗi, nhưng lại thể hiện không có gì bất ổn, ngược lại càng thẳng thắn hơn.

Mục Cảnh Thiên cũng không phải là người vô lý gây sự, sự việc này do ai gây ra thi chính là trách nhiệm của người đó, cũng sẽ không liên lụy lên bất kỳ người nào khác, hiện tại Hạ Thiên đã lên tiếng như vậy, anh cũng lên tiếng: “Sự việc kia là do anh ta gây ra, nếu muốn xin lỗi thì phải do anh ta, chứ không phải là ba, chuyện này không có quan hệ gì quá lớn với người, cho nên ba cũng không cần phải thay anh ta xin lỗi!”

Nhưng mà nếu muốn Hạ Tử Dục xin lỗi…

Chuyện này làm sao có thể!

Nỗi khổ của ông Mục Cảnh Thiên như thế nào lại không hiểu, chỉ là, anh cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.

Có những lời, trong lòng tự hiểu là được.

Hạ Thiên nhìn bọn họ gật đầu: “Con nói không sai, nếu như có cơ hội, ba nhất định sẽ bảo nó xin lỗi!”

Mục Cảnh Thiên nâng bình trà lên rót nước, cũng không tiếp tục nói gì thêm.

Lúc này, ánh mắt Hạ Thiên lại nhìn về phía Hạ Tử Hy, ánh mắt có chút khó khăn: “Tiểu Hy…”

“Ba, mọi chuyện đều đã qua rồi, cũng không cần phải nhắc lại, điều quan trọng nhất chính là chúng ta hiện tại đều rất tốt!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

“Tiểu Hy…”

“Ba, con đều hiểu!” Hạ Tử Hy nhìn bọn họ mỉm cười.

Nhưng cô càng cười như vậy càng khiến cho Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân tự trách trong lòng.

“Nghĩ đến ban đầu, khi mẹ vừa ôm lấy con, con cũng nhò bé như vậy…” Hứa Vy Nhân đột nhiên lên tiếng.

Một câu nói này, ngược lại khiến cho tầm mắt mọi người nhìn sang.

Hứa Vy Nhân nhìn Tiểu Thời Quang trong lòng, khóe môi nhếch lên nụ cười cay đắng nhưng cũng hạnh phúc: “Ban đâu, con chỉ nhỏ bé như vậy, được đặt trước cửa nhà Hạ gia, mẹ cũng không biết là người nào đã đặt con ở đó, nhưng vào giây phút khi mẹ ôm con vào lòng trái

tim như tan chảy, một đứa bé con không khóc không quấy, chỉ mờ to đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ, vào giây phút đó mẹ liền biết rằng đứa bé này là của mẹ, mẹ nhất định sẽ vô cùng yêu thương con bé…”

Vừa nói bà liền ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Hy.

“Tiểu Hy, mặc dù con không phải do mẹ đích thân sinh ra, nhưng trong mắt mẹ con cùng con ruột không có gì khác biệt!”

“Ban đầu mẹ cũng vì cứu Tử Dục mà trở nên hồ đồ, nói ra những

lời như vậy, nhưng mà mẹ thật sự không có lòng nói ra những điều đó, nếu như đổi thành là con xảy ra chuyện, mẹ cũng sẽ gấp gáp lo lắng như vậy!”

Hạ Tử Hy nhìn sang Hứa Vy Nhân, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.

“Mẹ…”

Lúc này, Hứa Vy Nhân ngồi thẳng dậy: “Bất kể con có đang tức giận mẹ hay không, mẹ cũng không xa xỉ đòi hỏi sự tha thứ của con, nhưng trong mắt mẹ, con vĩnh viễn là con gái của mẹ, dù cho

con không nhận người mẹ này thì con vẫn là con gái của mẹ, chỉ cần con sống tốt là đủ!”

Nói không cảm động là giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play