“Cậu cứ làm đi!” A Hoa vẫn còn có ý muốn khuyên ngăn Vinh Cẩm, dù sao ông làm như vậy,

Hạ Tử Hy điều gì cũng không biết, làm như vậy thật sự xứng đáng sao?

Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Vinh Cẩm, A Hoa liền biết rằng bây giờ nói gì cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đành gật đầu, sau đó bước ra ngoài bắt tay vào việc

chuyển tiền cho Hạ thị.

Cũng vì đã đồng ý với Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, cô sẽ xử lý vấn đề này nhưng Hạ Tử Hy lại chậm chạp không biết mở lời như thế nào.

Mà Mục Cảnh Thiên cũng luôn không chịu gặp mặt trực tiếp, cô cũng không biết phải làm như thế nào, nhưng chuyện này cũng chỉ có một mình cô không nhìn thấy Mục Cảnh Thiên mà thôi, còn anh sau mỗi đêm khi cô ngủ say, đều sẽ lén đến thăm cô.

Nhìn một lúc, thậm chí là nửa tiếng đồng đồ, thì anh sẽ rời đi.

Cho nên Hạ Tử Hy luôn không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Mục Cảnh Thiên.

Cho đến ngày hôm nay, Hạ Tử Hy lại nhận được cuộc điện thoại của Hứa Vy Nhân, bà ấy đã khóc và nói với cô qua điện thoại rằng Hạ Tử Dục đã gặp tai nạn ngoài ý muốn trong trại giam.

Hạ Tử Hy biết rằng cô đã không thể nào kéo dài thời gian thêm nữa.

Hóa ra, cho tới nay, cô không phải là không có cơ hội, mà là chỉ muốn để ngày đó đến muộn một

chút…

Hạ Tử Hy cuối cùng cũng gọi điện cho Mục Cảnh Thiên.

Mục Cảnh Thiên đang trong phòng làm việc, nhìn thấy số điện thoại đang đổ chuông, ánh mắt tĩnh mịch, có chút do dự, cuối cùng, suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn nhận điện thoại.

“Alo…”

“Cảnh Thiên, là em!”

“Thế nào rồi? Có chuyện gì

không?”

“Em… muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, không biết anh có thời gian hay không?” Hạ Tử Hy mở lời, đột nhiên cuộc nói chuyện giữa hai người bỗng nhiên trở nên xa lạ.

“Được, lúc nào?”

“Chín giờ tối nay, nhà hàng Hoa Lâm!”

“…Được!”

“Tới lúc đó gặp!”

“Được!”

Đơn giản nói vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Hạ Tử Hy cầm chặt điện thoại trong tay, sắc mặt không được tốt lắm, không thể ngờ rằng chỉ trong vài mấy ngày ngắn ngủi, cách nói chuyện của bọn họ đều trờ nên cứng nhắc đến như vậy.

Nhưng nghĩ đến buổi tối phải gặp mặt, cô liền hít sâu một hơi.

Bất kể như thế nào, đều phải lạc quan đối mặt.

Mà Mục Cảnh Thiên, cũng cầm điện thoại, sắc mặt cũng nói

không nên lời, đông cứng, anh biết, cuối cùng đều phải đối mặt, đã như vậy thì phải đường hoàng đối mặt.

Chín giờ tối.

Nhà hàng Hoa Lâm.

Hạ Tử Hy mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, tóc uốn nhẹ, chỉ có vài sợi rơi trên vai, càng làm tăng thêm phần nữ tính, dịu dàng của người phụ nữ.

Trước mặt bày nên và có một

chai rượu vang, không khí nhà hàng vô cùng rất thoải mái, rất thích hợp cho các cặp tinh nhân tới đây.

Chi phí ờ đây vô cùng xa xỉ.

Cũng vì trước đây, Mục Cảnh Thiên đưa cô tới đây nhiều nhất.

Cô chọn gặp mặt ở đây, cũng là bời vì ờ đây cô cùng Mục Cảnh Thiên có quá nhiều ký ức đẹp đẽ.

Nghĩ đến những cảnh tượng xảy ra ở nơi đây, khóe miệng của Hạ Tử Hy không nhịn được mà mỉm cười, cảm thấy thời gian cũng

sắp đến rồi, cô nhìn đồng hồ.

Đã chín giờ rồi, Mục Cảnh Thiên rất ít khi đến trễ.

Khi cô đang nghĩ đến thời gian, thì cánh cửa đột nhiên được đầy ra, Mục Cảnh Thiên bước vào.

Hôm nay, anh mặc một bộ vest màu xanh dương đậm, dáng người cao ráo, vừa nhìn qua liền khiến người ta khó mà rời mắt.

Anh đi vào, nhìn lướt qua đám người, ánh mắt kiên định, liền tiến về hướng của bóng dáng ấy.

“Thật ngại quá, lúc vừa ra cửa có chút việc cần giải quyết, nên anh đến trễ một chút!” Mục Cảnh Thiên nói, xong kéo ghế ngồi xuống.

“Không sao!” Hạ Tử Hy cười.

Hai người gặp mặt, vậy mà cũng thận trọng như vậy.

“Sao lại nghĩ tới gặp mặt ờ đây?” Mục Cảnh Thiên nhìn bữa tối dưới ánh nến trên bàn.

“Chỉ là cảm thấy, chúng ta đã lâu chưa ăn cơm như vậy rồi, thế nào? Không thích sao? ”

“Không có, rất thích!”

Hạ Tử Hy mỉm cười với anh.

Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, nhìn bọn họ, “Mục tiên sinh, Mục phu nhân, hai vị muốn gọi món

gì? ”

Mục Cảnh Thiên là khách quen của nơi đây, cũng là hội viên VIP, cho nên phục vụ ở đây đều biết.

Hơn nữa, chuyện giữa anh ta và Hạ Tử Hy đã gây chấn động toàn thành phố vào ngày cưới, vậy phục vụ làm sao không biết anh ta.

“Như mọi lần!”

“Beetsteak như mọi lần là được!”

“Vâng, hai vị đợi một chút, món ăn sẽ lên ngay!”

Mục Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, phục vụ liền rời đi.

Hai người nhìn nhau, có chút không biết làm sao để mờ miệng.

“Có muốn uống chút rượu vang không?!” Hạ Tử Hy bắt chuyện, cần lấy ly muốn rót rượu.

“Em đang mang thai, không thể

uống!” Hạ Tử Hy vừa định rót rượu, Mục Cảnh Thiên liền vươn tay ngăn cô lại.

Nhìn tay anh ta, vẫn rộng như vậy, cho người ta cảm giác an toàn.

“Không sao, uống một chút vẫn được!” Hạ Tử Hy cười nói.

Nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn không buông, giữ chặt chai rượu lại không cho cô rót.

Cuối cùng, không lay chuyền được anh, Hạ Tử Hy chỉ đành đặt xuống, “Em có thể rót cho anh

uống đúng không?”

Mục Cảnh Thiên lúc này mới gật đầu, buông tay ra.

Hạ Tử Hy cười, giúp anh ta rót nửa ly, cũng nhân cơ hội rót cho mình một ít.

Ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn cô, Hạ Tử Hy lại cười, “Chỉ một ít mà thôi!”

Nhìn cô chỉ nhấm một ngụm nhỏ, Mục Cảnh Thiên lúc này mới bỏ qua cho cô.

“Đừng quên, trước đây, em cũng

thường hay uống rượu vang đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play