Không nghĩ đến, A Khoa lại có thể dễ dàng nhận ra việc cô không vui.

Hạ Tử Hy hỏi ngược lại: “Tôi biểu hiện rất rõ ràng sao?”

A Khoa thành thật gật đầu, cũng vì nếu như cô không phải không vui, nhưng khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, nhưng mà hiện tại cô nhìn có chút đau

thương.

Hạ Tử Hy nhếch lên một nụ cười chua xót: “Không có gì, chỉ là cảm thấy trên đời này có quá nhiều nguyên tố sẽ đánh vỡ tấm gương trong lòng!” câu nói này, cũng không biết đang nói với A Khoa hay là đang nói với bản thân.

A Khoa vậy mà lại không tim thấy bất kỳ câu nói an ủi nào, cuối cùng nhịn cả nữa ngày chỉ có thể nói một câu: “Mọi chuyện sẽ trôi qua!”

Đúng là mọi chuyện dù sao cũng

sẽ trôi qua!

Hạ Tử Hy cũng tin tưởng rằng, trên thế giới này không có gì không vượt qua được.

“Cảm ơn sự an ủi của ông!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

A Khoa cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, chỉ chuyên tâm lái xe.

Mục gia.

Mục lão thái thái sớm đã sốt ruột,

điện thoại Hạ Tử Hy vẫn không liên lạc được, tài xế thì cứ như vậy bỏ lại cô rồi trở về, bà như thế nào không lo lắng được.

Tài xế cứ như vậy vô tội bị giáo huấn một phen.

Khi chiếc xe dừng trước cổng, Hạ Tử Hy nói: “A Khoa, cảm ơn ông!”

A Khoa cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp khởi động xe rời đi.

Hạ Tử Hy sớm đã quen với dáng vẻ lạnh lùng này của ông, cũng không cảm thấy có gì bất thường,

ngược lại còn đặc biệt thú vị.

Nhìn chiếc xe càng lúc càng đi xa, cô cũng bước vào bên trong.

Mục lão thái thái khi nghe thấy tiếng động vang lên, liền lập tức bước ra ngoài, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy an toàn không chút tổn hại lúc này mới yên tâm: “Tiểu Hy à, cháu xem như cũng quay trở lại, dọa sợ đến bà nội rồi!”

Nhìn tài xế bước theo phía sau, Hạ Tử Hy liền biết rằng, đã khiến cho bọn họ lo lắng rồi.

“Bà nội, thật ngại quá, cháu đột

nhiên muốn ăn chút gì đó, nên trở về nhà muộn!” Hạ Tử Hy nói xin lỗi, nhìn tài xế bị giáo huấn đến không cách nào ngẩng đầu lên ở phía sau, cô cũng cảm thấy có chút có lỗi.

“Cháu đó, lần sau nếu còn trở về muộn, nhất định phải gọi điện thoại báo cho bà noi6 biết, nếu không bà nội suýt chạy ra ngoài tìm cháu rồi!” Mục lão thái thái nói.

“Được, cháu đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

Mục lão thái thái sau khi “trách mắng” hai câu, lúc này mới buông tha cho cô.

Còn phía A Khoa bên kia, sau khi lái xe rời đi không được bao lâu, liền cầm lên điện thoại.

“Hạ tiểu thư đã được đưa về Mục gia!”

Người bên kia đầu dây sau khi nghe xong, nhìn điểm đỏ trên đồng hồ, lúc này mới yên tâm, trả lời một tiếng sau đó ngắt điện thoại.

Còn câu nói kia của Hạ Tử Hy, A Khoa vốn dĩ muốn nói cho anh biết, nhưng như thế nào cũng không biết mở lời ra sao, theo tiếng ngắt máy truyền đến từ đầu dây bên kia liền từ bỏ.

Trong văn phòng làm việc.

Mục Cảnh Thiên ngồi im, nhìn bức ảnh trên bàn.

Màn đen dần phủ xuống, mặt trăng cũng từ từ dâng lên từ chân trời phía tây, anh cứ như vậy giữ vững tư thế đó ngồi bất động

trong phòng.

Anh chỉ có thể chờ đến khi cô ngủ say mới có can đảm quay trở về thăm cô.

Tiểu Hy, em có hay không đang trách anh?

Thật ra từ khi Hạ thị xảy ra chuyện, chỉ cần có một công ty có năng lực đứng ra, cũng sẽ không rơi vào con đường này.

Chỉ đáng tiếc, không có bất kỳ công ty nào tình nguyện đứng ra

giúp đỡ.

Đến cả An Mạc Thiên cũng lạnh lùng đứng quan sát, tuyệt không nhúng tay vào.

Hiện tại ông ta ngược lại cảm thấy may mắn khi An Nhược Mạn đã ly hôn với Hạ Tử Dục, nếu không người chịu khổ chính là con gái của ông.

Đối với Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, An Mạc Thiên ngược lại cũng không có ý kiến gì, chỉ là đối với Hạ Tử Dục.

Chính là người đàn ông này đã

hại Nhược Mạn rời xa bọn họ, đi đến một vùng trời xa xôi, người từng tổn thương đến An Nhược Mạn, ông làm sao có thể vươn tay giúp đỡ.

An Nhược Mạn cùng Vân Ý biết chuyện cũng đều không để ý đến.

Dù cho đích thân Hạ Thiên gọi điện thoại đến cũng sẽ bị từ chối.

Hiện tại, tất cả mọi người đều đang quan sát, nhưng không có một ai tình nguyện vươn tay giúp đỡ.

Hạ Tử Dục xảy ra chuyện, Hạ thị rối loạn.

Cho đến hiện tại anh vẫn chưa được bảo lãnh, Hạ thị cũng rơi vào tình huống nguy hiểm.

Phía bên Hạ Thiên một bên vừa phải quan tâm đến chuyện của Hạ Tử Dục, một bên còn phải xử lý chuyện của Hạ thị.

Đáng tiếc nhiều năm nay, ông rất ít khi quản đến chuyện Hạ thị, cho nên có một số chuyện sau khi xử lý, vẫn có chút khó khăn.

Ngày hôm nay.

Vinh Cẩm đang ngồi xem báo, đã nhiều ngày không gặp, nhưng trên khuôn mặt cương nghị vẫn có vài phần tiều tụy, nhưng vẫn còn nét bá khí.

Khi đọc những tin tức này, đối với những chuyện xảy ra gần đây, ông đều biết rõ.

Chỉ là không nghĩ đến, sự việc lại phát triển đến bước này.

Phải biết rằng Hạ Tử Dục cùng Mục Cảnh Thiên đấu đá nhau, người khó khăn nhất chính là Hạ

Tử Hy.

Ông ngược lại có thể không quản đến chuyện giữa bọn họ như thế nào, nhưng ông chính là đau lòng cho Hạ Tử Hy bị kẹp ở giữa.

“Hiện tại mọi chuyện như thế nào rồi?”

“Hạ Tử Dục vẫn chưa được bảo lãnh ra ngoài, Hạ Thiên đang đi khắp nơi mượn tiền!” A Hoa thành thật trả lời.

Vinh Cẩm trầm mặc, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, A Hoa có chút bất mãn lên tiếng: “Bọn họ chính là không

suy nghĩ qua, nếu làm như vậy, đến cuối cùng người bị làm khó là ai!”

Nhìn dáng vẻ ngừng bừng phẫn nộ của A Hoa, Vinh cẩm nói: “Chuyển cho Hạ thị mười triệu nhân dân tệ!”

Nghe đến đây, A Hoa kinh ngạc thốt lên: “Anh Vinh!”

“Cứ nghe theo lời tôi căn dặn mà làm!”

“Anh làm như vậy, bọn họ chưa chắc đã biết ơn!”

“Tôi làm như vậy, không phải vì muốn bọn họ biết ơn!” ông đây chính là vì Hạ Tử Hy.

“Nhưng mà…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play