“Nói như thế nào, con bé đã đổi số điện thoại, căn bản không tìm

được!” sau khi biết được chuyện này, bà đầu tiên đã gọi điện thoại đến nhưng cán bản không cách nào liên lạc được.

“Vậy còn An gia thì sao?”

“Cũng không liên lạc được, xem ra An Mạc Thiên chính là cố ý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi chứ?” Hứa Vy Nhân nhìn sang Hạ Tử Hy hỏi, nhìn dáng vẻ thần bí của bọn họ, bà liền biết rẳng nhất định đã có chuyện xảy ra.

Hạ Từ Hy nhìn bà, không biết nên trả lời như thế nào, loại chuyện này, căn bản không cách

nào giải thích được.

Nếu như đến cả điện thoại An gia cũng không thể liên lạc được vậy thì An Mạc Thiên nhất định đã biết chuyện, Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra có một người có thể giúp đỡ được cho minh.

Bên trong tiệm café.

An Nhược Mạn ngồi bên vị trí sát cửa sổ, một thân quần áo thoải mái, mái tóc ngang vai xõa nhẹ sau lưng, trước mặt đặt một ly

caíé, ánh nắng chiếu vào bên trong, khiến cô trông đặc biệt lười nhác.

Giống như có chút gấp gáp, cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, chính vào lúc này Hạ Tử Hy liền bước sang.

Khi nhìn thấy cô, ánh mắt An Nhược Mạn lướt lên một tia kỳ quái.

Hạ Tử Hy bước sang ngồi xuống đối diện cô: “Chị dâu!”

An Nhược Mạn lúc này mới biết được chuyện này chính là bọn họ

cố ý thông đồng với nhau.

“Chị cũng đừng trách Huống Thiên Hựu, chính là do em ép anh ấy làm như vậy!” giống như có thể nhận ra suy nghĩ của An Nhược Mạn, Hạ Tử Hy nhanh chóng đem trách nhiệm chuyện này đẩy lên người mình.

“Tìm chị có chuyện gì?” An Nhược Mạn hỏi, cầm lên ly café, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

“Tại sao phải làm như vậy?” Hạ Tử Hy trực tiếp hỏi, ánh mắt nhìn về phía Nhược Mạn, một thời

gian không gặp, cô ấy đã ốm đi rất nhiều.

“Cái gì?” An Nhược Mạn giả vờ như không hiểu.

“Chị biết em đang muốn nói gì, chị đến số điện thoại cũng thay đổi, không phải vi muốn trốn tránh mọi người sao?” Hạ Tử Hy hỏi.

An Nhược Mạn im lặng.

“Em cho rằng trải qua ngày hôm đó chị đã suy nghĩ thông suốt, không nghĩ đến chị lại đưa qua quyết định này!”

An Nhược Mạn tiếp tục im lặng.

“Chị rõ ràng lo lắng cho anh trai em, tại sao phải làm như vậy?”

An Nhược Mạn vẫn tiếp tục lựa chọn im lặng.

Hạ Tử Hy nhìn cô vẫn không lên tiếng, chỉ là tùy thời luôn nhìn ra ngoài quán caíé, Hạ Tử Hy nhíu chặt chân mày, đơn giản dứt khoát lên tiếng.

“Anh trai em xuất viện rồi, vết thương vẫn chưa bình phục, trực tiếp quay về công ty làm việc!”

Một câu nói này khiến cho thân hình An Nhược Mạn quả nhiên đứng sững.

Ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Từ Hy.

Dựa theo phản ứng của cô, Hạ Từ Hy có thể khẳng định, cô ấy vẫn còn yêu Hạ Tử Dục, nghĩ đến đây trong giọng nói của cô liền trở nên u buồn hơn: “Ngày hôm đó, chị cho người chuyển tập văn kiện kia đến cho anh ấy, sau khi nhìn thấy, anh đã khóa mình trong phòng bệnh hơn nữa tiếng đồng hồ, sau đó liền dứt khoát xuất viện, đi sớm về trễ, cả ngày

đều ở công ty, không ăn không uông…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play