Giây phút này, thế giới như yên tĩnh trở lại.

An Nhược Mạn nhìn Hạ Tử Dục, nhìn phần bụng bị đâm của anh, giây phút này trừng lớn, đầu óc một mảng trắng xóa.

Cô cũng không biết bản thân nên làm như thế nào.

Giống như toàn thân không còn chút sức lực nào.

An Nhược Mạn nhìn theo người ký giả kia, nhẫn nhịn đau đớn đuổi theo nhưng đồ đạc đến tay làm sao có đạo lý buông ra, ông

ta hung hãn lấy đồ vật đánh về phía Hạ Tử Dục, An Nhược Mạn nhìn thấy, lập tức chặn lại trước mặt.

Còn đồ vật kia cũng thuận thế đập lên đầu An Nhược Mạn.

“Nhược Mạn…” Hạ Tử Dục hoảng hốt kêu lên, An Nhược Mạn lúc này ngã xuống nền đất.

Người ký già kia nhìn thấy hai người đều ngã xuống, cũng không suy nghĩ quá nhiều, cầm lấy túi xách sau đó liền bỏ chạy.

“Chiếc nhẫn…” An Nhược Mạn

lên tiếng, phần đầu không ngừng chảy máu.

Trong túi xách có chiếc nhẫn kết hôn của cả hai.

“Không cần đuổi theo nữa!” Hạ Tử Dục lên tiếng, anh rất rõ ràng một chuyện, bất kể có mất bao nhiêu tiền, an toàn vẫn là quan trọng nhất.

An Nhược Mạn nhìn theo Hạ Tử Dục, hoảng hốt không ngừng: “Anh như thế nào rồi? Như thế nào rồi?” cô lập tức ngồi dậy.

An Nhược Mạn cố gắng kim nén

cơn đau từ phần bụng, rõ ràng sắc mặt trắng bệch, đau đớn khó kiềm chế, nhưng vẫn lắc đầu: “Tôi không sao!”

An Nhược Mạn cúi đầu nhìn vị trí anh bị dao đâm trúng, nơi đó đã bị máu thấm đẫm, cô vươn tay sờ đến, bàn tay nhiễm phải một mảng máu lớn.

“Anh…”

An Nhược Mạn hoảng hốt, nhất thời không biết nên làm như thế nào.

“Hạ Tử Dục, anh không được

dọa tôi, không được hù dọa tôi…” An Nhược Mạn ngồi trên nền đất, Hạ Từ Dục ngã trên người cô, máu từ từ lan ra, màu sắc kiều diễm khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Hạ Tử Dục nhìn cô, không biết vì sao vô cùng nhớ đến những ngày tháng cô gọi anh là A Dục.

“Đầu cô chảy máu kìa…” Hạ Từ Dục nhìn cô.

Nhìn thấy bàn tay anh đang vươn đến, nước mắt An Nhược Mạn không cách nào kiềm chế được.

“Tôi không sao, tôi không sao…” Cô không ngừng lặp lại, vừa nói vừa lắc đầu.

Nhìn xung quanh không một bóng người, cô đột nhiên nhớ đến: “Gọi điện thoại, gọi điện thoại…điện thoại của anh đâu…” cô không ngừng tim kiếm trên người anh.

“Hạ Tử Dục, không được chết, những gì anh nợ tôi vẫn còn chưa trả đâu, tôi không cho phép anh chết!” An Nhược Mạn vừa khóc vừa nói.

Còn Hạ Từ Dục hai mắt từ từ

khép lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play