“Lý tổng, cảm ơn, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!” Hạ Tử Dục cùng Lý tổng từ quán bar bước ra ngoài, đứng trước cửa khách sáo nói vài câu.

Rất rõ ràng, Lý tổng này đã có chút ngà ngà say, nhưng có thể nhận ra, hôm nay ông vô cùng vui mừng: “Hợp tác vui vẻ!” vừa nói, hai người liền bắt tay nhau.

Lúc này, Hạ Từ Dục nhìn ông; “Như thế nào, uống say như vậy, có cần tôi sắp xếp người đưa ông về hay không?” Hạ Từ Dục nói.

“Không cần, lát nữa sẽ có người đến đón tôi!” Lý tổng vẫy tay ra hiệu từ chối, “Cậu cũng uống không ít, còn muốn đưa tôi về!” Lý tổng mỉm cười nói.

Hạ Tử Hy cười nhạt, nước da màu đồng thoáng ửng đỏ.

Chính vào lúc hai người đang trò chuyện, một chiếc xe từ xa chạy đến, chậm rãi dừng trước mặt Lý tồng.

Khi nhìn thấy chiếc xe dừng lại, Lý tổng mỉm cười, vừa muốn bước lên xe liền nói: “Hạ tổng, ngày khác chúng ta lại cùng nhau

uống rượu!”

“Được!” Hạ Từ Dục mỉm cười gật đầu, hợp tác thành công, tâm trạng anh cũng trở nên không tệ, chỉ là…

Lý tổng lắc lư lên xe, Hạ Tử Dục nhìn bọn họ: “Đi đường cẩn thận!”

Lý tổng mỉm cười bước lên xe, nhìn chiếc xe từ từ rời khỏi, Hạ Tử Dục lúc này mới thu lại nụ cười, nhìn chiếc xe của mình sau đó cũng bước lên xe.

Trong đầu vậy mà vô ý nhớ lại

hình ảnh An Nhược Mạn vừa rồi ở quán bar.

Cũng không biết cô hiện tại đang ở đâu.

Nghĩ đến đây, anh hít sâu một hơi, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều liền khởi động xe rời khỏi.

Vừa đi được một đoạn đường, liền nhìn thấy bên đường có hai người đang tranh chấp với nhau, một nam một nữ, khi lái xe càng đến gần, tầm mắt Hạ Tử Dục liền lướt qua, sau khi nhìn rõ hai người kia, chân mày liền nhíu

chặt.

An Nhược Mạn!

Khi nhìn rõ người phụ nữ kia chính là cô, Hạ Tử Dục gần như không suy nghĩ quá nhiều, anh lập tức dừng xe lại, mở đai an toàn sau đó xông ra khỏi xe.

“Ông muốn làm gì?” Hạ Tử Dục hét lớn, sau đó xông về phía bên kia.

Nhìn thấy Hạ Tử Dục chạy đến, người ký giả kia có vài phần gấp gáp, hung hăng cướp túi xách từ tay An Nhược Mạn ý đồ chạy

trốn.

An Nhược Mạn có lý nào muốn buông tay: “Không được đi, mau trả lại cho tôi!” cô hét lên, sau đó đuổi theo người ký giả kia, như thế nào cũng không buông lỏng tay.

Người ký giả tức giận quay đầu lại nhìn cô: “Mau buông tay!”

“Trả lại cho tôi!” An Nhược Mạn cố chấp, giống như chiếc túi xách này chính là món đồ quý giá nhất của cô, như thế nào cũng phải đoạt về cho bằng được.

Cuối cùng người ký giả kia càng trở nên nóng nảy gấp gáp, cũng không biết từ đâu rút ra được một con dao, cứ vậy mà đâm về phía thân người An Nhược Mạn, giây phút gấp gáp cùng vội vàng đó, Hạ Tử Dục liền gấp rút xông lên, ôm chặt lấy An Nhược Mạn xoay người lại, khiến cho con dao kia cứ như vậy mà đâm xuống phần bụng của anh.

Giây phút này, thế giới như yên tĩnh trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play