Thủy Như Khiêm trầm mặc, anh không thể không thừa nhận rằng bản thân không thể nhìn thấu được cô.
Cô nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng xử lý mọi việc đều ổn thỏa, mặc dù làm cho kẻ khác tức giận đến ngứa răng, nhưng cũng làm người ta không tìm ra bất kỳ một lỗi sai nào của cô.
Thậm chí còn có thể làm cho mọi người cảm thấy thực ra cô là người ngoài lạnh trong nóng, là người có tấm lòng lương thiện.
Ví dụ như Kim ca, cô làm anh ta gánh rất nhiều tội không đáng có, nhưng hiện tại anh ta lại coi cô thành ân nhân của mình, tự nguyện làm em trai cô ấy, bảo anh ta đi về hướng đông anh ta sẽ không đi về hướng tây.
Lại như việc từ hôn với Tề gia, rõ ràng cô khiến cho Tề gia cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, phá hỏng đường lui của bọn họ, rồi lại để cho người khác cảm thấy cô suy nghĩ cho thể diện của hai nhà, có tình có nghĩa.
Chu Ninh giơ tay nhéo nhéo mặt anh, lạnh nhạt nói: “Đừng để những kẻ ngốc kia kiêu ngạo, hiểu không?”
Thủy Như Khiêm: “……”
Mặt anh đỏ lên, trừng mắt với cô, nói chuyện thì cứ nói, động tay động chân làm gì?
Cô có còn là con gái nữa hay không? Không biết rụt rè là gì à?
Chẳng qua cho dù Thủy Như Khiêm không vừa lòng đi nữa, thì cũng không đẩy tay cô ra.
Chỉ là, lời nói của cô để lại ở trong lòng anh, cũng chỉ có mình anh biết.
……
Nếu nói bữa tiệc tổ chức vì Chu Ninh, cô chắc chắn không tránh khỏi bị Doãn lão phu nhân mang đi nói chuyện với các phu nhân tiểu thư của những nhà quyền quý, dù cho trong lòng cô phản đối.
Nhưng bề ngoài Chu tổng tài, mặc dù thái độ lạnh nhạt, hơi thở lạnh lẽo, nhưng thái độ lễ nghi vĩnh viễn khiến kẻ khác không thể nhìn ra lỗi sai nào.
Cho dù có muốn tìm kiếm, thì khi đối diện với ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm của cô, da đầu liền tê rần, lại bị cô không nóng không lạnh mà châm chọc một câu, cả người đều khó chịu, chỉ muốn cách cô thật xa.
Đây đúng là ma quỷ!
Thủy Như Khiêm ngồi một bên trên sô pha không chớp mắt, nhìn cô thành thạo ứng phó những người đó, từng cử chỉ hành đồng, đều hoàn hảo như sách giáo khoa, mùi vị trong lòng thật khó tả.
Phải trải qua những gì, phải trả giá biết bao nhiêu cố gắng nỗ lực mới có thể làm được như thế?
“Thẩm tiểu thư là một cô gái vô cùng xuất sắc đúng không?”
Âm thanh trầm ổn mang ý cười của người đàn ông lọt vào tai, Thủy Như Khiêm di chuyển ánh mắt, một người đàn ông trung niên sắc mặt nho nhã ôn hòa bưng hai ly rượu vang đỏ đứng bên cạnh anh.
“Có thể ngồi một chút không?”
Trong lòng Thủy Như Khiêm hiện lên một tia cảnh giác, nhưng trên mặt không biển hiện, nhẹ nhàng gật đầu, “Xin cứ tự nhiên.”
Người đàn ông trung niên lấy một ly rượu vang đỏ đưa cho anh.
Theo phép lịch sự Thủy Như Khiêm nhận rượu vang đỏ, có điều anh cũng không uống.
Đồ vật trong các bữa tiệc, đặc biệt là rượu và thức ăn qua tay người khác, người có lòng cảnh giác đều biết không thể tùy tiện dùng.
Người đàn ông trung niên dường như cũng không ngại, anh ta lắc lắc ly rượu vang đỏ, cười nhẹ, “Cả buổi nhàn rỗi nhìn xung quanh, vị trí này của Thủy tiên sinh không tồi.”
Thủy Như Khiêm nhìn về phía anh ta, đế đô ai cũng biết đại thiếu gia Thủy gia là một đứa con riêng.
Ai lại đi để ý một đứa con riêng?
Huống hồ có thể tới tham gia buổi tiệc Doãn gia, toàn những nhân vật có máu mặt.
“Ha ha, có lẽ Thủy tiên sinh không biết, việc Thẩm tiểu thư trùng quan nhất nộ vi lam nhan*, toàn bộ đế đô đều đã biết.”
*Câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.
Thủy Như Khiêm hơi động, lập tứ hiểu rõ, với thân phận của cô, làm bất kỳ hành động gì cũng sẽ gây sự chú ý.
“Vị tiên sinh này, anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi họ Tần, trước đó ngẫu nhiên biết được Thủy tiên sinh có thiên phú ở phương diện tài chính, vẫn luôn muốn kết bạn, đáng tiếc không có cơ hội, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí chất bất phàm.”
* Khí chất bất phàm: phong độ không tầm thường
Tần?
Họ Tần ở Đế đô, có thể xuất hiện ở chỗ này, cũng chỉ có một vị.
Trong lòng Thủy Như Khiêm thầm kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh, “Ông Tần quá khen, chẳng qua là hiểu biết nhiều hơn so với người khác một chút, có khả năng làm cho ông Tần thất vọng rồi.”
“Tôi nhìn người trước giờ đều không sai, Thủy tiên sinh rất có tiền đồ, hơn nữa tôi tin rằng Thủy tiên sinh cũng mong muốn trở thành một người đàn ông có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Thẩm tiểu thư.”
Không thể không nói, ông Tần này rất biết chọc vào vết thương người khác, điều Thủy Như Khiêm muốn nhất hiện tại không phải báo thù, mà là chứng minh cho người đời thấy anh có tư cách đứng bên cạnh cô.
Tay anh hơi run, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, rũ mắt cười, “Ông Tần tìm tôi có việc gì, không ngại nói thẳng.”
“Thủy tiên sinh thật là người thẳng thắn, tôi cũng không quanh co lòng vòng, trong tay tôi có một hạng mục tài chính, không biết Thủy tiên sinh có muốn tìm hiểu một chút.”
“Ông Tần quá coi trọng tôi rồi, thứ nhất không có tài sản, thứ hai khả năng có hạn, làm sao dám hợp tác cùng Ông Tần?”
“Thủy tiên sinh đừng vội từ chối, đây là danh thiếp của tôi, khi nào anh có hứng thú, bất kỳ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Sau khi ông Tần đưa danh thiếp cho Thủy Như Khiêm, liền đứng dậy đi vào đại sảnh.
Thủy Như Khiêm nhìn tấm danh thiếp trong tay, ngước mắt nhìn Chu Ninh.
Cô đứng ở trong đám đông, mặc một bộ váy dự tiệc nghiêm túc và cứng nhắc, với cặp kính gọng đen trên mặt, không trẻ trung dịu dàng như những cô gái cùng tuổi, lại như cây trúc lạnh lẽo dưới ánh trăng mùa thu, hờ hững lạnh nhạt, xinh đẹp cao quý, khí chất xuất trần.
Cô thật ưu tú, thời điểm anh không quen cô, cô đã đứng trên vạn người, là nhân vật anh muốn gặp cũng không được.
Cho nên, khi cô từ trên cao bước xuống, đưa tay chạm vào anh ở trong vũng bùn, ngoại trừ khiếp sợ, chính là anh không tin, cảm giác không chân thật giống như đứng trên mây vậy.
Vì vậy, lúc đầu anh thăm dò rất nhiều lần.
Hiện giờ, anh đã biết là cô thật lòng đối xử tốt với anh, điều anh muốn làm là bước lên cao sánh vai cùng cô, chứ không phải trở thành vết nhơ của cô.
Thủy Như Khiêm siết chặt danh thiếp trên tay, ánh mắt bùng lên ngọn lửa.
……
“Lấy ra đây!”
“Cái gì?”
Ở trên xe, Chu Ninh giơ tay, thản nhiên nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh.
Thủy Như Khiêm bỗng nhiên không hiểu, hoàn toàn không biết cô đang muốn cái gì.
Anh chợt nhớ tới ngày trước ở quán bar , anh từng nghe một tên ăn chơi trác táng nói, hình như con gái khi rời khỏi bạn trai, vừa chạm mặt thì luôn thích quan sát hành động của đối phương, sợ đối phương tìm cô gái khác ở bên ngoài.
Trong lòng Thủy Như Khiêm không biết phải làm sao, bọn họ mới tách nhau không đến một tiếng!
Hơn nữa cũng không ngồi một chỗ, toàn bị các thiếu gia Doãn gia lôi lại nói chuyện phiếm, làm gì có thời gian nào đi tìm tiểu yêu tinh?
Cô gái này, tính ghen tuông thật lớn!
Môi mỏng Thủy Như Khiêm hiện lên một chút ý cười, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đặt trên tay cô.
Chu Ninh: “…”
Chỉ số thông minh của vai ác có vấn đề sao?
Đưa di động cho cô làm gì?
Tự nói với bản thân, vai ác là học trò của cô, anh có giá trị tín ngưỡng, không thể tùy tiện đạp xuống xe.
“Danh thiếp!”
Chu Ninh ném điện thoại di động cho anh, âm thanh lạnh đi.
Tiếp tục ngu ngốc, cô liền lột quần áo anh, tự mình lấy.
Hoàn Khố Thiếu Gia: “…”
Tiểu bảo bối, cô là lưu manh sao?
Cởi quần áo vai ác, cô cũng mệt mà nghĩ tới!
Thủy Như Khiêm đỡ được di động, sửng sốt một chút, danh thiếp? Danh thiếp gì?
Chu Ninh bình tĩnh đẩy gọng kính, giây tiếp theo, lại…
“Này, cô gái, cô làm gì vậy?”
“Thẩm Miểu Thanh, cô… Cô dừng tay cho tôi!”
“Hiện tại là ở trên xe, cô điên rồi sao?”
“Thẩm Miểu Thanh!”
Giang Thiến lái xe ở phía trước, thấy hành động lưu manh của bà chủ nhà mình, ‘rắc’ một tiếng, cằm rớt xuống mặt đất, thiếu chút nữa chân đạp nhầm phanh gấp, dẫn tới sự cố giao thông!