“Cảnh cáo cảnh cáo, một khi ký chủ có khuynh hướng tổn thương vai ác, thì sẽ..."
Chu Ninh: "..."
Hừ, hệ thống rác rưởi này, với năng lực tầm phào đó của ngươi mà dám lên tiếng cảnh cáo cô thẳng mặt như vậy, giỏi lắm.
Chu Ninh lập tức che chắn tên rác rưởi to gan nào đó lại, nhưng mà...
“Mở hình thức cưỡng chế!”
“Tiểu Bảo Bối à, cô không che chắn được hệ thống tin tức đâu nha." Hoàn Khố Thiếu Gia nở nụ cười đê tiện, cuối cùng nó cũng có một lần được vùng dậy một cách oanh liệt rồi, thật sung sướng quá a ha ha!
Chu Ninh: “……”
Cô chậm rãi ngước mắt nhìn thoáng qua vai ác đang trưng bộ mặt đang khao khát muốn được chết kia. Từ đầu đến cuối Chu Ninh vẫn luôn giữ nét mặt bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng chỉ một giây sau, một thanh thước không hiểu từ đâu bay tới thẳng phía anh.
Vốn dĩ Thủy Như Khiêm cũng là người phản ứng nhanh, cặp mắt phượng đẹp mê người kia khẽ bắt trọn thanh thước, mà khoảnh khắc ấy, cặp mắt đó toát lên sự tà mị đắc ý đến không ngờ. Quả nhiên, giá trị vũ lực của anh cũng không tồi.
Tuy nhiên, vai ác không chết vì nói nhiều, mà là chết vì sự kiêu ngạo tự đại kia.
Thanh thước còn chưa được nghỉ vì bay một quãng đường dày, thì một cái bảng đen không biết từ đâu lại phi tới, nện thẳng vào gáy anh. Lần này, coi như vai ác đi tong, với lực bay đó, chiếc bảng đen đã thành công đánh gục vai ác.
Hạ được vai ác, Chu Ninh cảm thấy không khí trong lành thoải mái hơn rất nhiều, đúng là quyết định lần này của cô không hề sai mà. Xong rồi, có thể tiếp tục tập trung đọc kinh Phật.
Hoàn Khố Thiếu Gia: “……”
Cô lôi đâu ra thước với cái bảng đen đó thế? Còn thao tác ném đồ tới người anh nữa, cô làm kiểu gì vậy?
Chu Ninh che chắn hệ thống rác rưởi nào đó lại, tại sao cô phải nói cho nó chứ?
Đồ rác rưởi, nghĩ mình là ai mà tra khảo cô vậy hả?
Hoàn Khố Thiếu Gia: “……”
Nó tức đến mức khóc thành dòng sông á. Sao nó lại dính vào một Tiểu Bảo Bối vừa máu lạnh vừa vô tình, lại còn độc mồm độc miệng đến mức này cơ chứ?
Vậy mà cô còn ngang nhiên đọc kinh Phật được sao?
Những hành vi thô bạo đó của cô liệu có xứng với kinh Phật không hả? Cô có biết Phật Tổ sẽ khóc vì có đệ tử như vậy không?
“Thẩm tổng, đến giờ tới Cục Cảnh Sát rồi."
Giang Thiến đi tới, nói.
Chu Ninh: "..."
Hình như vừa rồi cô đã làm gì đó thì phải?
Hầy, tất cả những chuyện cô làm chỉ là muốn giảm bớt tạp âm cho xã hội mà thôi.
Cô là một thanh niên ba tốt mà!
Không có chuyện cô đánh người đâu!
Giang Thiến thấy Chu Ninh không trả lời, cô ấy lập tức nhìn theo hướng tổng tài nhà mình đang nhìn, ách...
Mặt trời mọc sắp đến mông rồi, sao giờ này Thủy thiếu gia vẫn ngủ được nhỉ? Hơn nữa tư thế đó có phải hơi kì quá không, lại còn cầm... Thước?
Chuyện dở hơi gì đang xảy ra vậy?
Không lẽ những lời đồn thổi ngoài kia là đúng sao? Hầu hết các thiếu gia tiểu thư của các gia tộc quyền quý đều có những sở thích và đam mê quái đản?
Chu Ninh đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như chẳng có vấn đề gì: "Chắc tôi hôm qua anh ta mất ngủ, nên giờ đang ngủ bù. Có vấn đề gì thì để ngày mai giải quyết đi."
Hoàn Khố Thiếu Gia: “……”
Chứ không phải là do cô đánh anh ta ngất xỉu sao?
“Ngươi thấy?" Chu Ninh hờ hững hỏi.
“Tôi là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện đấy!" Hoàn Khố Thiếu Gia ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố!
“Ha, vậy ngươi nói cho cô ấy biết đi!"
“……”
Hoàn Khố Thiếu Gia tức ứa nước mắt lần hai!
“Ha, đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!"
“Không phải cô nói cô là thanh niên ba tốt sao? Làm gì có thanh niên ba tốt nào lại đi nói dối đâu chứ?" Hoàn Khố Thiếu Gia vừa khóc vừa lên án.
“Nếu lời nói dối đó có ý tốt thì hoàn toàn được cho phép." Chu Ninh thở dài một tiếng, nói với vẻ mặt vô cùng cao thượng.
Hoàn Khố Thiếu Gia!
Ý tốt của cô nằm ở đâu vậy?
Nói gì thì nói Giang Thiến cũng không thể nắm bắt được nội tâm bi thương của Hoàn Khố Thiếu Gia, cô ấy cũng không có nghi ngờ gì tổng tài nhà mình, mà ngược lại còn cảm thấy Thẩm tổng đây rất yêu chiều Thủy thiếu gia, nên cũng gật đầu nghe theo:
“Vâng, mà đúng lúc mai là ngày tổ chức nghi thức đàm phán giữa cô và hội ngân sách giúp đỡ người nghèo của quốc gia về quyền tài sản Tập đoàn Thẩm thị, không biết cô có tham gia được không?"
“Tôi đi.”
“Dạ, vậy tôi xin phép đi sắp xếp trước."
“Ừ.”
Vẻ mặt Chu Ninh nhàn nhạt, lẻn lỏi trong đó là nụ cười tinh ranh, đi xem gương mặt tuyệt vọng cùng cực của Đào Ứng Sương cũng vui lắm chứ.
……
Ngày hôm sau, vai ác bị đánh ngất xỉu hôm qua vẫn đang xấu hổ không thôi. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ anh vẫn luôn có suy nghĩ mất mặt đàn ông quá đi, cuối cùng thẹn quá thành giận, mặt cứ nhăn nhó trông khó ở cực kỳ.
Khuôn mặt đẹp như thần kia luôn toát lên vẻ lạnh lùng, tính cách kiệm lời lại được khôi phục. Thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang cầm sách đọc bên cạnh bằng ánh mắt muốn giết người.
Nhưng đáng tiếc, dù anh có trừng, có lườm cô thế nào đi nữa thì... Chu Ninh cũng chẳng thèm liếc anh một cái. Ngược lại, trong lòng cô lúc này vẫn đang tự hào vì việc làm ngày hôm qua của mình, vai ác đáng bị đánh, đã làm sai rồi mà còn dám làm trò lườm nguýt cô à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT