“Cái gì cơ? Bom ư?”

Tiêu Kiếm và gã quản gia Tiêu Phúc lập tức đều ngỡ ngàng.

Mà đúng lúc này.

Bọn họ nhớ lại tiếng vang cực lớn lúc nãy.

Trong phút chốc.

Hai người đều kinh ngạc vô cùng.

Đám người này rốt cuộc là kẻ như thế nào.

Sao bọn chúng lại có cả bom chứ.

Có dám khác người hơn nữa không hả?

Nghĩ đến đây.

Sắc mặt hai người đều khó coi cực độ.

“Ông chủ, quản gia, hai người mau chạy trốn đi, đám người kia hung hãn lắm, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng rất mạnh, nếu rơi vào tay bọn họ, vậy tuyệt đối sẽ chết chắc đấy!”

Đội trưởng đội bảo an nhìn Tiêu Kiếm và Tiêu Phúc, vẻ mặt khó coi nói.

“Không sao, tôi tốn nhiều tiền như thế để bồi dưỡng một đội ngũ cao thủ tinh anh, bây giờ bọn họ đều ở trong phòng này, nơi này mới là nơi an toàn nhất, chỉ cần đám người đó dám xông vào đây, chắc chắn tôi sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về!”

Tiêu Kiếm phất tay, tự tin tràn trề nói.

Mà đúng lúc này.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân đồng đều.

Tiếp theo đó.

Một thanh niên đẹp trai mặc âu phục thủ công nổi tiếng dẫn đầu một đám người che mặt mặc đồ đen bước vào trong phòng.

Nét mặt của đội trưởng đội bảo an lập tức thay đổi.

Vì đám người này chính là đám vừa bất thình lình tấn công vào lâu đài! Thấy vậy.

Vẻ mặt Tiêu Kiếm lập tức sa sầm, ông ta trừng thanh niên đẹp trai dẫn đầu bằng ánh mắt dữ tợn, trầm giọng hỏi: “Các người là ai?”

“Tại sao lại tấn công nhà họ Tiêu bọn ta, các người không muốn sống nữa hả?”

Tuy nhiên.

Thanh niên đẹp trai kia lại chẳng thèm liếc mắt nhìn Tiêu Kiếm, anh ta hoàn toàn coi Tiêu Kiếm như không khí.

Việc đầu tiên anh ta làm sau khi bước vào phòng chính là nhìn Diệp Thu đang ngồi trên ghế sofa, sau đó vội vàng tiến lên, mỉm cười nói: “Lão đại, tôi không đến muộn chứ?”

“Không muộn!”

Diệp Thu cười khẽ lắc đầu.

Mà thanh niên đẹp trai này không phải ai khác, anh ta chính là cấp dưới của Diệp Thu, Âu Dương Hạo! Thật ra, lúc Diệp Thu bị Tiêu Phúc dẫn đi từ nhà họ Lâm.

Âu Dương Hạo đã bám theo phía sau rồi.

Lý do Diệp Thu chưa để anh ta xuất hiện cũng là vì muốn cho nhà họ Tiêu một cơ hội, xem xem liệu nhà họ Tiêu có biết thức thời nắm bắt lấy thời cơ không.

Tuy nhiên.

Nhà họ Tiêu lại không biết quý trọng cơ hội mà Diệp Thu trao cho bọn họ.

Khi hết giờ.

Tất nhiên Âu Dương Hạo sẽ dẫn người tấn công nhà họ Tiêu thôi.

“Lão đại???”

Tiêu Kiếm nhìn dáng vẻ vô cùng quen thuộc nhau của Diệp Thu và Âu Dương Hạo, còn có cả xưng hô của Âu Dương Hạo đối với Diệp Thu nữa, ông ta nhíu mày.

Hiển nhiên.

Ông ta không ngờ đám người này vậy mà lại là cấp dưới của Diệp Thu.

Chẳng phải Diệp Thu chỉ là một thằng nhà quê đến nhà họ Lâm ở rể thôi sao, sao có thể sở hữu một đám cấp dưới mạnh đến thế này chứ?

Không chỉ có bom mà còn có thể tấn công vào nhà họ Tiêu.

Chuyện này thật sự quá khó tin! Mà đúng lúc Tiêu Kiếm đang nghi ngờ.

Diệp Thu quay sang nhìn Tiêu Kiếm, thản nhiên nói: “Bây giờ ông chỉ có hai con đường thôi, một là đầu hàng, khuất phục tôi, hai là cả nhà họ Tiêu các ông hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, hai con đường này, ông chọn một cái đi!”

Nghe Diệp Thu nói vậy.

Nét mặt Tiêu Kiếm cũng âm trầm hẳn, ông ta lạnh lùng nói: “Hừ, Diệp Thu, tuy tao không biết mày gọi được đám người này từ đâu ra nhưng chỉ dựa vào bọn họ mà mày cũng đòi huỷ diệt cả nhà họ Tiêu bọn tao sao?”

“Mày coi thường nhà họ Tiêu bọn tao quá rồi đấy, hôm nay tao phải cho mày biết sự đáng sợ của nhà họ Tiêu bọn tao mới được!”

Nói xong.

Tiêu Kiếm vẫy tay với mười mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen kia, chỉ vào đám Âu Dương Hạo, lạnh lùng nói: “Xử bọn nó đi!”

Sau khi Tiêu Kiếm hạ lệnh.

Đám người mặc đồ đen đó không hề do dự lao thẳng về phía đám Âu Dương Hạo.

Thấy vậy.

Trong mắt Âu Dương Hạo loé lên sự trào phúng, anh ta cười khẩy nói: “A Long, A Hổ!”

“Có!”

Hai người che mặt mặc đồ đen từ sau lưng Âu Dương Hạo bước ra.

“Giao cho hai chú, tốc chiến tốc thắng, đừng làm trò cười trước mặt lão đại!”

Âu Dương Hạo cười khẩy nói.

“Anh Hạo yên tâm đi!”

A Long và A Hổ gật đầu, sau đó lập tức đón đầu đám to cao kia.

Thấy cảnh này.

Trong mắt Tiêu Kiếm cũng tràn đầy khinh bỉ.

Tuy ông ta thừa nhận đám người Âu Dương Hạo dẫn tới này cũng khá là mạnh.

Nếu không cũng không thể đánh thẳng đến đây được.

Nhưng lúc này, Âu Dương Hạo chỉ cử ra hai người mà muốn chống lại mười mấy người phía bên ông ta.

Hành động này đúng là tìm chết mà! Chỉ trong nháy mắt.

A Long và A Hổ đã giao chiến cùng mười mấy người kia.

Khoé môi Tiêu Kiếm nhếch lên thành nụ cười khinh thường.

Trong mắt ông ta.

Trận chiến này đã được định sẵn là một trận đánh đập đơn phương rồi.

“Á!”

Ngay sau đó.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong căn phòng.

Tiêu Kiếm còn tưởng đây là tiếng kêu gào của đối phương, nụ cười khinh bỉ trên mặt ông ta càng rõ ràng hơn.

Nhưng đúng lúc này.

Một bóng người cao lớn lại bay đến vị trí ông ta đang đứng.

“Ông chủ, cẩn thận!”

Đội trưởng đội bảo an nhanh tay nhanh mắt vội đẩy Tiêu Kiếm ra.

Mới khiến bóng người kia không đập vào Tiêu Kiếm, mà nặng nề đập xuống mặt đất nơi Tiêu Kiếm vừa đứng, khiến cả mặt sàn vỡ nát.

Thấy thế.

Sắc mặt Tiêu Kiếm lập tức thay đổi, ông ta hết hồn song vẫn thở phào nhẹ nhõm, vừa định to mồm mắng chửi.

Nhưng đúng lúc này.

Ông ta lại nhìn rõ gương mặt của bóng người cao lớn kia.

Vậy mà lại là một người trong đám vạm vỡ thuộc phe ông ta! Điều này khiến Tiêu Kiếm lập tức sững sờ.

Mà sau khi ông ta nhìn lại nơi đang diễn ra cuộc đánh nhau thì cả người đều ngỡ ngàng.

Ông ta thấy A Long và A Hổ lướt qua lướt lại một cách linh hoạt như hai con cá giữa đám người phe ông ta.

Đám người ông ta nuôi hoàn toàn không chạm nổi vào hai người kia.

Ngược lại hai người kia gần như là một chiêu một người.

Chỉ cần bị bọn họ đánh trúng, dù là ai cũng đều bị bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.

Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi.

Mười mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ vốn còn bừng bừng khí thế, những cao thủ mà nhà họ Tiêu đã tốn hàng đống tiền để bồi dưỡng ra, hiện giờ đều ngã xuống đất.

Điều này khiến cả Tiêu Kiếm, quản gia Tiêu Phúc lẫn đội trưởng đội bảo an kia đều ngỡ ngàng đến thẫn thờ.

Có thể nói là ba mặt ngớ người! Nhất là Tiêu Kiếm.

Là chủ nhân của nhà họ Tiêu.

Ông ta cũng xem như có kiến thức rộng rãi.

Nhưng ông ta chưa bao giờ thấy ai mạnh đến mức này! Chỉ cử ra hai người đã có thể đánh cho đám tinh nhuệ mà nhà họ Tiêu dày công bồi dưỡng đến không có sức chống trả.

Vậy nếu mà toàn quân xuất mã.

Vậy thì còn đáng sợ đến mức nào chứ?

Tiêu Kiếm hơi không dám tưởng tượng tiếp nữa.

“Tôi nói rồi, đám tàn binh bại tướng này chỉ là một lũ cá ôi tôm thiu thôi, dù ông có đập nhiều tiền hơn nữa để bồi dưỡng thì bọn họ cũng chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, còn cao thủ chân chính ấy hả, nếu chỉ dùng mỗi tiền thì không thể bồi dưỡng ra được đâu!”

Diệp Thu nhìn Tiêu Kiếm, vẻ mặt hóm hỉnh nói.

Nghe vậy.

Cả người Tiêu Kiếm không khỏi phát run, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khó coi hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Tôi sao?”

“Ông biết rồi còn gì?”

Diệp Thu mỉm cười, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Con rể ở đợ của nhà họ Lâm, Diệp Thu!”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể như thế được, nếu mày chỉ là một thằng nhãi đi ở rể thì sao dưới tay mày lại có thể có một đám cao thủ mạnh như thế chứ, chắc chắn thân phận của mày không chỉ đơn giản là con rể của nhà họ Lâm!”

Tiêu Kiếm nghiến răng, vẻ mặt âm trầm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play