Tiêu Kiếm và cả quản gia Tiêu Phúc thấy thế đều sững sờ.

Nà ní?

Thằng oắt này nghĩ nhà họ Tiêu là chỗ nào chứ hả?

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?

Tưởng nhà họ Tiêu dễ nói chuyện đến thế à?

Hơn nữa, vừa rồi cậu ta còn dám cảnh cáo nhà họ Tiêu, bảo nhà họ Tiêu đừng tiếp tục làm phiền cậu ta nữa cơ.

Người này dám huênh hoang hơn nữa không?

Đúng là không coi nhà họ Tiêu ra gì mà! Trong phút chốc.

Vẻ mặt Tiêu Kiếm lập tức sa sầm.

Nếu Diệp Thu là nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội nổi thì cũng thôi đi.

Nhưng quan trọng là, Diệp Thu chỉ là một thằng nhãi đến ở rể của nhà họ Lâm mà thôi.

Vậy mà cậu ta lại dám khinh thường nhà họ Tiêu như thế.

Nếu hôm nay để Diệp Thu bình an vô sự quay về.

Vậy thì sau này nhà họ Tiêu làm gì còn mặt mũi mà tung hoành ở Giang Châu nữa, cứ dứt khoát tự sát tập thể đi cho xong.

“Mày đứng lại đấy!”

Tiêu Kiếm phẫn nộ gào lên.

Diệp Thu quay lại liếc mắt nhìn Tiêu Kiếm, thản nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Diệp Thu, e là mày chưa rõ tính nghiêm trọng của chuyện này rồi thì phải?”

“Mày đã giết con trai tao đấy, biết chưa hả?”

“Mày phải đền mạng cho con trai tao!”

Hai mắt Tiêu Kiếm nhìn thẳng Diệp Thu, nói với vẻ hung tợn.

“Ngại quá, tôi từ chối nhé!”

Diệp Thu lắc đầu, thờ ơ nói.

“Chuyện đó không phải do mày quyết định!”

Vẻ mặt Tiêu Kiếm âm trầm, sau đó ông ta lớn tiếng nói với bên ngoài: “Người đâu!”

Ngay sau khi Tiêu Kiếm vừa dứt lời.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Tiếp theo đó.

Một đám đàn ông cao lớn mặc âu phục đen xông vào trong phòng.

Xét từ số lượng thì ít nhất cũng phải đến mười mấy người.

Hơn nữa, người nào người nấy cũng đều phong thái hiên ngang, dáng người khôi ngô.

Vừa nhìn đã biết khả năng đánh đấm bất phàm.

Mà đám đàn ông vạm vỡ này, ngày trước đều là lính đặc chủng giải ngũ.

Lại được nhà họ Tiêu bồi dưỡng hàng đống tiền.

Thực lực của bọn họ tất nhiên đều rất khủng khiếp.

Thấy vậy.

Diệp Thu cũng nheo đôi mắt lại.

“Diệp Thu, tao biết, con trai tao ra ngoài thường mang theo vệ sĩ, mày có thể giết được thằng bé, chứng tỏ bản lĩnh của mày cũng không hề tầm thường, nhưng mày tưởng mày là đệ nhất thiên hạ chắc?”

“Ở đây là nhà họ Tiêu, ở đây thì dù là hổ, mày cũng phải bò tới cho tao, dù là rồng thì mày cũng phải trườn tới cho tao, chỗ này không phải nơi mà loại lưu manh như mày được quyền lên tiếng, hôm nay, mày chết chắc rồi!”

Tiêu Kiếm nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đắc chí nói.

“Thế cơ à?”

“Chỉ bằng đám cá ôi tôm thiu này ấy hả?”

Diệp Thu liếc qua đám đàn ông cao lớn mặc đồ đen, khoé môi khẽ cong lên thành nụ cười tinh nghịch.

“Cá ôi tôm thiu?”

“Ha ha!”

Tiêu Kiếm cười khẩy, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Mày biết nhà họ Tiêu bọn tao đã tốn bao nhiêu sức lực và tiền tài để bồi dưỡng ra những cao thủ này không?”

“Để huấn luyện bọn họ thành kẻ mạnh, nhà họ Tiêu bọn tao đã đổ vào mỗi một người bọn họ ít nhất là 500 nghìn!”

“Vậy mà mày lại dám nói bọn họ là đám cá ôi tôm thiu sao?”

“Diệp Thu ơi là Diệp Thu, mày đúng là không biết chữ chết viết thế nào nhỉ!”

“Tao vẫn tặng cho mày câu đó, hôm nay mày chết chắc rồi, dù có là ngọc hoàng xuống đây cũng không cứu nổi mày đâu!”

Tuy nhiên.

Đối với lời nói của Tiêu Kiếm.

Diệp Thu hoàn toàn coi như không khí.

Anh nhìn chiếc đồng hồ Thượng Hải kiểu cũ đã tróc sơn trên cổ tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Kiếm, thản nhiên nói: “Nói xong rồi chứ?”

“Ông còn 15 giây để suy nghĩ lại, để tôi đi, như thế thì các ông sẽ yên ổn không có chuyện gì, nếu không… Tin tôi đi, hậu quả sẽ rất đáng sợ đấy!”

Nghe Diệp Thu nói vậy.

Tiêu Kiếm và gã quản gia Tiêu Phúc sững sờ, sau đó, bọn họ ngẩng đầu cười phá lên, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh bỉ và giễu cợt.

“Diệp Thu, mày sợ đến ngu rồi hả?”

“Còn 15 giây để thả mày đi, mày đừng làm trò hề nữa, chỉ bằng một thằng ăn hại như mày, hôm nay dù tao có giết mày thì có sao chứ?”

“Còn kêu hậu quả rất đáng sợ nữa, tao nhổ vào!”

Quản gia Tiêu Phúc khinh bỉ nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.

“Có vài người chết đến nơi rồi mà còn không tự biết, có lẽ đây chính là sự đáng thương của đám vô dụng đi, một con kiến hôi sẽ không bao giờ biết đến sự dũng mãnh của loài hổ!”

Tiêu Kiếm lắc đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu đều là trào phúng.

“Còn 5 giây!”

Diệp Thu không cảm xúc bình thản nói.

“Diệp Thu, mày bớt ở đấy mà làm ra vành ra vẻ đi, dù hết 5 giây thì thế nào chứ?”

“Chẳng lẽ nhà họ Tiêu bọn tao sẽ phát nổ à?”

“Đúng là buồn cười mà!”

Gã quản gia Tiêu Phúc trề môi, cười chế giễu nói.

“Diệp Thu, đừng bảo mày nghĩ là hôm nay mày vẫn có thể sống sót ra khỏi đây nhé?”

“Hay là mày nghĩ bên ngoài sẽ có người tới cứu mày?”

“Thế thì tao chỉ khuyên mày một câu thôi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!” Vẻ mặt Tiêu Kiếm đầy khinh bỉ, ông ta liếc mắt nhìn Diệp Thu rồi tự tin tràn trề nói: “Hiểu chưa hả?”

Nơi này là trang viên nhà họ Tiêu, bên ngoài có hàng nghìn người canh gác, vững chắc như một pháo đài, nếu không có sự đồng ý của tao, bất cứ ai cũng đừng hòng tiến vào chứ đừng nói là mạnh mẽ tấn công vào, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng!”

“Bùm!”

Tuy nhiên.

Tiêu Kiếm vừa dứt lời.

Bên ngoài lâu đài đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn.

Âm thanh đó nghe như tiếng bom nổ.

Khiến cả toà lâu đài rung lắc vài lần.

Điều này khiến sắc mặt của Tiêu Kiếm và gã quản gia Tiêu Phúc đều thay đổi.

Chỉ mình Diệp Thu là mặt không đổi sắc, anh bình tĩnh đi đến chiếc ghế sofa da thật ở một góc và ngồi xuống, thản nhiên nói: “Hết giờ rồi, các người đã hết cơ hội!”

Nghe vậy.

Tiêu Kiếm híp mắt lại, vội vàng nhìn gã quản gia Tiêu Phúc ra lệnh: “Đi, ra ngoài xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Vâng!”

Gã quản gia Tiêu Phúc gật đầu, vội vàng đi ra khỏi phòng.

Tuy nhiên.

Ông ta vừa bước tới cửa phòng.

Đúng lúc này.

Một bóng người hoảng hốt đột nhiên chạy tới ở bên ngoài cửa.

Người này mặc đồng phục bảo vệ, dáng người cao ráo khôi ngô.

Không phải ai khác.

Chính là đội trưởng đội bảo an của toà lâu đài nhà họ Tiêu, chuyên phụ trách an ninh của lâu đài này.

Chẳng qua, lúc này, anh ta lại mặt mũi xám xịt, trên mặt đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.

“Không ổn rồi, chuyện lớn hỏng rồi!”

Đội trưởng đội bảo an hét lớn lao vào phòng.

“Hỗn xược, vội vàng hấp tấp như thế còn ra thể thốn ggì nữa hả!”

Quản gia Tiêu Phúc trừng đội trưởng đội bảo an bằng ánh mắt hung tợn, trách cứ nói.

Nghe vậy.

Đội trưởng đội bảo an cũng sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng ngậm chặt miệng.

“Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Kiếm nhíu mày, nhìn đội trưởng đội bảo an, lạnh lùng hỏi.

“Gia… Gia chủ đại nhân, vừa rồi có một đám người đột nhiên tấn công lâu đài, bây giờ bọn họ đang đánh lên tầng hai này, tất cả nhân viên bảo an trong lâu đài đều đang dốc sức ngăn cản bọn họ, nhưng e là không chống đỡ được bao lâu nữa, ngài mau chạy đi!”

Vẻ mặt đội trưởng đội bảo an khó coi nói.

“Cái gì!”

Sắc mặt Tiêu Kiếm lập tức thay đổi, ông ta hỏi với vẻ không dám tin: “Sao có thể như vậy?”

“Tôi đã dặn dò rồi cơ mà, sau khi dẫn Diệp Thu vào thì phải đóng cổng lớn của lâu đài lại, đám người đó tấn công vào lâu đài kiểu gì chứ?”

Phải biết là.

Cổng lớn của lâu đài nhà họ Tiêu dùng đá cẩm thạch làm theo yêu cầu để xây, còn dày hơn cả nắm đấm của người trưởng thành.

Một khi đóng lại, trừ phi mở ra từ bên trong.

Nếu không, chỉ tấn công từ bên ngoài thì dù mệt chết cũng không thể đâm mở được.

Mà bây giờ đội trưởng đội bảo an lại bảo với ông ta là, có một đám người đột nhiên tấn công vào lâu đài.

Điều này khiến ông ta cảm thấy rất khó tin.

“Bọn họ…” Đội trưởng đội bảo an nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt khổ sở nói: “Bọn họ đã dùng bom nổ tung cổng lớn rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play