An Nhiên lão vương gia trừng mắt liếc nàng ta: "Công chúa, họ của ngươi là Mộ Dung, không được nói nhảm chuyện này, cẩn thận kẻo gặp báo ứng.”

Tráng Tráng ngạc nhiên nói: "Ta họ Mộ Dung thì không thể nói? Chẳng lẽ người này là người của Mộ Dung gia?"

Mộ Dung Khanh cũng tò mò nhìn hắn: "Ngài hãy nói đi, lẽ nào Mộ Dung gia chúng ta thật sự sinh ra một vị thần tiên sao?"

Mộ Dung Khanh tự nghe những lời mình nói cũng thấy hoang đường nên bật cười.

An Nhiên lão vương gia trợn trắng mắt: "Hôm nay mưa to, sao có thể đổ cho hắn ta chứ? Cùng lắm là trận pháp của ngươi đã bị giở thủ đoạn, đừng có tưởng tượng phong phú quá.”

"Rốt cuộc là ai?" Tráng Tráng thúc giục hỏi.

"Kỳ thật lão hủ cũng không biết, nhưng ngươi có biết ngày xưa Huệ đế vì ai mà xây nên miếu Long Vương không?" An Nhiên lão vương gia hỏi Tráng Tráng.

Tráng Tráng gật đầu: "Biết, vì Kình Thiên Nhiếp Chính vương, không chỉ phủ Thanh Châu mà rất nhiều nơi đều có.”

"Uhm, nếu thật sự tin rằng có ma quỷ thần tiên gì đó thì có lẽ là vị Kình Thiên Nhiếp Chính vương đó."

"Vậy rốt cuộc là phải hay không phải?" Tráng Tráng tò mò hỏi.

An Nhiên lão vương gia chậm rì rì nói: "Đã nói lão hủ không biết gì hết, hỏi gì mà hỏi lắm thế? Nhưng Mộ Dung gia các ngươi phải tuân theo gia huấn, nhưng không phải bắt đầu từ Huệ đế, chính xác mà nói, là Kình Thiên Nhiếp Chính vương cùng Thái hoàng thái hậu đề xuất, bởi vậy, nếu Kình Thiên Nhiếp Chính vương thực sự được thờ trong miếu Long Vương thì lão nhân gia thấy con cháu Mộ Dung chém giết lẫn nhau, đi ra ngăn cản một phen, cũng là chuyện thường tình, mà đó chỉ là suy đoán của lão hủ, không thể xem là thật được.”

Dứt lời, lão già này liền đẩy chén: "Ăn no rồi, lão hủ đi ngủ đây."

"Lão già này thật đáng ghét, biết rõ cũng không nói, bảo chúng ta ở đây đoán già đoán non." Tráng Tráng cười mắng.

Thương Mai rất tò mò, nhưng cũng không cần thiết phải biết, thực chất trong miếu Long Vương đã xảy ra chuyện gì, cũng khó mà giải thích bằng khoa học.

Nếu khoa học đã không giải thích được thì dùng học thuyết quỷ thần vậy, mà đó lại không phải sở trường của cô, cô ấy chuyên về tấn công, nếu vị Thương Khâu kia còn sống thì may ra còn hỏi rõ được.

Nhớ tới Thương Khâu, Thương Mai không khỏi thở dài: "Thương Khâu ấy là một nhân tài mà lại chết như vậy, khá đáng tiếc.”

Mọi người thổn thức một phen rồi giải tán.

Chuyến hành trình có vui vẻ, tốt đẹp đến đâu thì chung quy cũng đến ngày phải kết thúc.

Lúc về đến kinh thành đã là ngày thứ tám của tháng chín.

Chỉ còn một tháng nữa là đến đại hôn của Tiêu Kiêu và Tráng Tráng.

Sau khi vào kinh, Mộ Dung Khanh trước tiên là giam Nam Hoài vương trong vương phủ, sau đó cùng Thương Mai sửa soạn xong xui mới vào cung bái kiến Thái hoàng Thái hậu.

Mờ mờ trong cung.

Những ngày cuối thu, tiết trời cũng mát mẻ hơn, lá cây trong cung Hi Vi đã nhuộm vàng hơn phân nửa, dưới ánh sáng rực rỡ của mùa thu, phong cảnh chỉ khiến mọi người thấy đẹp chứ không hề đượm buồn chút nào.

Đây là lần đầu Thương Mai bước vào cung Hi Vi mà không có cảm giác áp lực.

Kỳ thật cung Hi Vi không có gì thay đổi, trừ nhân vận truyền kỳ đang ở bên trong.

Tuy nhiên, sự hiện diện của người ấy không hiểu sao lại khiến lòng người an tâm.

Bước vào sảnh chính của cung Hi Vi liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đặc trưng của A Xà cô cô.

"Còn có lòng trở về sao?" Bà ta liếc nhìn Mộ Dung Khanh: "Dọc đường chắc chơi vui lắm nhỉ, cần chi biết người trong cung lo lắng thế nào?"

Mộ Dung Khanh không thể nào lạnh lùng với A Xà cô cô được, chàng cười ôm bả vai của A Xà cô cô: “Chơi sao được mà chơi? Trên người bị thương, cả chặn đường chỉ có thể dưỡng thương mà thôi.”

"Bị thương nữa sao?" A Xà cô cô cười mắng một câu: "Có lão già An Nhiên đó, thì có bị thương gì đi nữa cũng không lo.”

"Cô cô sai rồi, lão Vương gia chẳng thèm hỏi thăm vết thương lần này của ta lấy nữa lời, toàn bảo Thương Mai đến xem.”

A Xà cô cô nhìn Thương Mai, Thương Mai liền vội vàng hành lễ: "Thỉnh an cô cô."

Thương Mai vẫn còn sợ A Xà cô cô, chuyện trên đảo giữa biển vẫn còn khiến cô nổi da gà.

A Xà cô cô ừ một tiếng: "Còn sống trở về, không tồi đâu, cũng có chút tiền đồ đấy.”

Thương Mai khẽ cười một tiếng: "Cũng may, có kinh sợ nhưng không bị nguy hiểm.”

A Xà cô cô ừ một tiếng: "Có kinh sợ có hiểm cũng không cần sợ, tuổi trẻ, chỉ cần còn sống là được, đời người dài như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện.

Bà ta ngưng thần một chút: "Lão tổ tông vẫn còn ở Ngự Thư Phòng, sắp về rồi, các ngươi uống chén trà đi đã.”

"Vẫn còn ở Ngự Thư Phòng? Hay là chúng ta đến Ngự Thư Phòng tìm bà ấy?" Mộ Dung Khanh cảm thấy áy náy trong lòng, lão tổ tông tuổi tác đã cao, lại còn phải quản lý triều chính, đều là do con cháu không có tiền đồ.

"Tạm thời cứ ở yên đây chờ đi, bên kia sợ là đang bực tức đó." A Xà cô cô nói, ngay cả bà ta cũng thấy tình thế không ổn nên gặp tức giữ hai người lại, miễn cho hoạ vô đơn chí, vô tình hứng chịu cơn thịnh nộ của người đó.

"Có chuyện gì vậy?" Mộ Dung Khanh hỏi.

A Xà cô cô nói: "Lão tổ tông của ngươi rời xa triều chính đã lâu, đột nhiên thượng triều trở lại, đó bất quá cũng chỉ khiến đám cự thần giật mình một phen thôi, nhưng hoàng thượng nắm quyền nhiều năm, tuy rằng đã gây ra không ít rắc rối nhưng uy nghiêm thì vẫn còn đó, nên không thể không gây sức ép.”

Bà ta trừng mắt với Mộ Dung Khanh: "Nếu ngươi còn không trở về thì lão tổ tông thật khó mà gồng gánh nổi, đối với quốc gia đại sự, người luôn luôn thận trọng, sẽ không dùng thủ đoạn lung tung cũng không thể thay người hàng loạt.”

Thương Mai tự động hiểu điều này có nghĩa là cho dù lão tổ tông có thủ đoạn đi nữa thì cũng không áp dụng được trong chuyện triều chính.

Quả thật, chuyện nước nhà không có chuyện nào nhỏ cả, giáng chức một quan viên, thay người mới thì dễ nhưng nếu thay thế một loạt các quan viên thì sẽ gây ra hỗn loạn.

Thương Mai không khỏi bội phục Thái hoàng thái hậu, đến mức này mà vẫn còn giữ được lý trí và bình tĩnh, châm chước từng chuyện một.

"Tuy nhiên, cũng không cần lo vội, hôm nay người đã nổi trận lôi đình áp chế được bọn họ rồi, ngươi có bị thương cũng phải ra trận." A Xà cô cô nói.

"Ta biết rồi." Mộ Dung Khanh lại càng thêm áy náy.

Hai người đợi trong đại sảnh khoảng nửa canh giờ, A Xà cô cô lại hỏi chuyện đứa bé trong bụng Thương Mai, vì trò chuyện nên nửa canh giờ này trôi qua rất nhanh.

Tuy nhiên, về phần Ngự Thư Phòng thì thiếu chút nữa là lật tung mái ngói lên rồi.

Ngày hôm qua lâm triều, lại có hai mươi mấy người cáo bệnh không thượng triều, không những không thượng triều, họ còn không chịu làm việc.

Hơn nữa, Thái hoàng thái hậu còn phải biết rằng đây chỉ mới là khúc dạo đầu, buổi triều sớm tiếp theo sẽ có càng nhiều người không thượng triều hơn.

Có người còn dâng cả tấu sớ, nói thái tổ có di huấn, hậu cung không được tham gia vào chính sự, hoàng thượng vẫn còn mà hậu cung nắm giữ triều chính chẳng khác nào gá mái gáy sớm, là hành vi đại nghịch bất đạo.

Sáng sớm hôm nay, đã có rất nhiều tấu chương được gửi đến Ngự Thư Phòng, tất cả đều yêu cầu được gặp hoàng thượng và bày tỏ nghi vấn đối với việc lập thái tử.

Sau đó hại lại tiếp tục nghi ngờ Lương vương không có năng lực giải quyết triều chính, thậm chí còn có kẻ rắp tâm lấy lý do hắn bất lực, không thể cưới quận chúa Ý Nhi của Đại Lương, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước và đặt Đại Chu vào nguy cơ chiến loạn.

Sau khi lão tổ tông nổi trận lôi đình liền nói: "Các ngươi cứ việc trở về chuyển cáo cho những kẻ cáo ốm không thượng triều rằng, trời vào thu sẽ lạnh, bị bệnh, ai gia có thể hiểu nhưng phải chú ý mời đại phu, buổi triều sớm hôm sau nếu còn có kẻ cáo ốm thì ai gia sẽ trực tiếp phái ngự y đến, nếu chứng minh được kẻ đó có rắp tâm khác thì sẽ lập tức phế thay người mới.

"Thái hoàng thái hậu!" Tôn đại nhân quỳ xuống, nói: "Phế người cũ thay người mới cũng không phải là biện pháp, chi bằng cứ thuận theo ý tứ của bọn họ, để họ được yết kiến hoàng thượng, tốt xấu gì cũng phải cho bọn họ biết rằng hoàng thượng đúng thật bị bệnh nặng chứ không phải người chiếm giữ triều chính, như vậy, chẳng phải cả làng đều vui sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play