Đoàn người đi rất chậm, vừa đi vừa dừng nên phỏng chừng cũng phải mất nửa tháng mới tới kinh thành.
Trong khoảng thời gian này, Nam Hoài vương đã phát điên một lần và liên tục gào thét rằng: “Ta không có sai", Thương Mai bất đắc dĩ phải cho hắn ta uống thuốc để hắn ngủ yên.
A Cảnh biết trước đây hắn ta từng có ý đồ với Nhu Dao nên không hề khách khí với hắn, lúc ở chung xe ngựa với hắn ta, hắn cũng đã gây không ít sức ép lên hắn, bây giờ hắn ngủ rồi, A Cảnh có vẻ hơi buồn chán.
Ngày đó sau khi Nhu Dao nổi giận đã không còn để ý đến hắn, mặc cho hắn dùng mọi cách để cầu xin tha thứ, nàng ta vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh.
A Cảnh cũng là một người khá nóng tính, thấy Nhu Dao mặc kệ mình, cúng hơi tức, chủ yếu là vì hắn không biết mình đã làm sai ở đâu.
Hai người có chút nóng nảy khiến mọi người cũng khổ lây.
Ví dụ, trong lúc ăn, A Cảnh vô tình ngồi cạnh Nhu Dao, Nhu Dao liền đứng dậy đổi vị trí, A Cảnh thấy thế thì quăng đũa bỏ đi, Nhu Dao thấy hắn bỏ đi thì cũng bỏ đi luôn, mọi người ăn cơm xong, Thương Mai cùng Linh Lợi còn phải đưa cơm đến phòng hai người họ, sau đó còn phải nghe từng người than thở.
"Ngươi nói xem, hắn còn mặt mũi mà tức giận sao? Mà hắn giận cái gì chứ? Ta vẫn chưa đồng ý gả cho hắn mà hắn đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ đưa ta về Bắc Mạc? Cho dù nhà ta nghèo đi nữa thì cũng phải dùng tam thư lục lễ để cầu thân chứ? Hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy, hắn còn nói rằng ta đã hứa riêng với hắn là sẽ bên hẳn trọn đời, dù ta không cần thể diện thì phụ mẫu ta cũng cần chứ? Lời này mà bị truyền ra ngoài thì họ sao còn mặt mũi gặp người ngoài đây? Những chuyện khác không nói, chỉ sợ gia giáo nhà họ Tôn chúng ta sẽ bị người đời phỉ báng? Sao hắn không chịu nghĩ cho ta chứ? Thích nhau là một chuyện còn đã nói đến chuyện thành thân thì phải có tôn quy phép tắc, làm như vậy là không tôn trọng ta. Tùy tiện mang ta về nhà? Chẳng khác nào chuộc thân cho kỹ nữ lầu xanh, không cần sự đồng ý của mama? Hắn là khinh thường ta đã từng bị gả đi một lần sao?
Thương Mai khuyên nhủ: "Ngươi cũng đừng cứng quá, hắn như vậy cũng không tính là sai quy tắc, tính tình hắn thế nào ngươi cũng rõ mà, nghĩ cái gì nói cái đó, hắn là thực sự thích ngươi, mới nói muốn cưới ngươi, về chuyện cầu thân thì không phải vậy đâu, chúng ta vẫn còn chưa về kinh mà, sau khi trở lại kinh thành, có lẽ hắn sẽ lập tức kêu Tần Châu đến gặp phụ mẫu ngươi để cầu hôn, về phần ngươi nói hắn khinh thường ngươi vì đã từng bị gả một lần thì có trời đất chứng giám, chuyện này thật sự không có, là ngươi suy nghĩ lung tung, chúng ta ai cũng hiểu rõ nhân phẩm của A Cảnh cũng như tâm tư của người, tuyệt không giống như ngươi nghĩ đâu.”
Bên kia, Linh Lợi xoa cái lổ tai, cau mày nghe A Cảnh nói oang oang như tiếng chuông đồng: "Rốt cuộc ta đã sai chỗ nào chứ? Ta nói vậy là sai sao? Ta thích nàng, muốn cưới nàng là sai sao? Đại Chu các người chẳng phải có câu lấy gà theo gà lấy chó theo chó sao? Nếu nàng đã gả cho ta thì theo ta về Bắc Mạc có gì sai? Lẽ nào muốn ta ở lại Đại Chu làm một tên ở rể à? Ta ở Đại Chu thì có thể làm được gì? Đại Chu sẽ không bao giờ trọng dụng tướng quân của Bắc Mạc? Chẳng lẽ muốn ta cả đời này phải bám váy nàng sao? Nàng thích một người chồng vô dụng như vậy à?
Linh Lợi dừng một chút để âm thanh ù ù bên tai biến mất rồi mới khuyên nhủ: "Không phải lúc trước ta đã nói với ngươi rồi sao? Chuyện hôn nhân không thể do mình định được, ngay cả ở Bắc Mạc của các ngươi, chuyện kết hôn của cũng được xem trọng, chẳng phải sao? Lén đính hôn, ở Đại Chu mà nói, là một chuyện rất mất mặt, ngươi cũng không muốn Nhu Dao bị người ta đàm tiếu chứ? Về phần ngươi nói Nhu Dao không muốn cùng ngươi về Bắc Mạc chẳng phải là có hơi võ đoán sao? Nếu ngươi muốn nàng thật tình theo ngươi quay về thì ngươi phải khiến nàng cảm động, làm cho nàng cảm thấy dù theo ngươi về Bắc Mạc không có người thân bạn bè đi nữa thì nàng cũng không có gì phải lo lắng hết, nàng vẫn có thể hành phúc thì tự nhiên là nàng sẽ theo ngươi về thôi.”
Một canh giờ sau, Thương Mai cùng Linh Lợi gặp nhau ở hành lang, cả hai đều thở dài, sau đó lắc đầu: "Vẫn không khuyên được."
Tráng Tráng đi tới, nói: "Không cần khuyên, khuyên cũng vô dụng, đó hoàn toàn không phải là ương bướng mà là Nhu Dao vẫn còn khúc mắc trong lòng, vẫn chưa tháo gỡ được cho nên mới vì chút việc nhỏ đó mà làm lớn chuyện.”
Thương Mai gật đầu nói: "Đúng vậy, ta hiểu điều đó, nói trắng ra là, kỳ thật Nhu Dao vẫn chưa nghĩ kỹ, chỉ vì bị A Cảnh làm cho cảm động một chút mà hứa qua loa đại khái, còn tên ngốc A Cảnh thì lại cho lời hứa đó là thật.”
Linh Lợi hơi biến sắc: "Bởi vì Tô Thanh?"
"Có lẽ vậy.” Thương Mai vẫn còn hơi do dự, cảm thấy không chắc chắn nên cô ấy không nói gì.
Nhu Dao trông thì có vẻ là dám yêu dám hận, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đối với chuyện tình cảm, nàng ta là một người dè dặt, hiện giờ trông có vẻ như nàng ta hơi tàn nhẫn với A Cảnh nhưng thực chất là vì nàng ta thiếu tự tin.
Vừa rồi nàng ta nói A Cảnh đã nói ra chuyện bọn tự định chung thân trước mặt mọi người, rõ ràng lời này sẽ không bị truyền ra ngoài, mọi người ở đây đều là người một nhà, nhưng nàng ta lại nối giận như vậy thậm chí vừa nãy còn nói A Cảnh ghét bỏ nàng ta vì đã từng được gả đi một lần;.
Thật ra không phải A Cảnh ghét bỏ nàng ta vì đã từng gả một lần mà chính nàng ta mới là người tự ghét bỏ chính mình vì chuyện đó, nàng ta cảm thấy người như nàng ta không xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc là chuyện thường tình, đối với tình yêu của A Cảnh, lúc bắt đầu là sự cảm động nhưng sau khi bình tĩnh lại nàng ta sẽ càng hoài nghi hơn.
Nàng ta tự ti, mình thiếu tự tin nhưng lại cố gắng tỏ ra là chẳng có gì, thậm chí còn nói với rất nhiều người rằng mình thích Tô Thanh, muốn gả cho Tô Thanh, nàng ta cố ý che giấu sự tự tin của mình.
Chỉ là loại tâm lý này không cách nào che giấu khi đối diện với tình yêu đích thực.
Cô cảm thấy, chuyện này có lẽ có quan hệ với Nam Hoài vương.
Lúc ấy, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến mới có thể khiến nàng ta tuyệt vọng đến mức gả cho một kẻ sắp chết, ở thời đại này, chuyện ấy rất có thể đồng nghĩa với việc từ bỏ hạnh phúc cả đời.
Chỉ là Nam Hoài vương hiện giờ điên điên khùng khùng, sợ là Nhu Dao có đi gặp hắn ta cũng không thể cởi bỏ khúc mắc.
Bởi vì mâu thuẫn giữa A Cảnh cùng Nhu Dao mà suốt chặn đường, tâm trạng của mọi người cũng không còn vui vẻ như trước, nhất là càng gần đến kinh thành, bầu không khí lại càng thêm nặng nề.
Chỉ là Thương Mai có một vấn đề mãi vẫn không thể hiểu rõ, đó là trận mưa lớn kỳ lạ ở ở miếu Long Vương, mưa to liên tục hai ngày, trận pháp của lão Thất, còn có sự điên cuồng vô cớ của Nam Hoài vương, những bí ẩn trong lời nói của hắn ta khi quỳ gối trước bức tường hình như vẫn chưa được giải đáp.
Hôm nay lúc ăn cơm đích thời điểm, cô thực sự không thể không đem chuyện này ra bàn bạc với mọi người, tất cả mọi người đều không thể nói được nguyên nhân, riêng lão Vương gia không nói một lời, chỉ cười cười nghe mọi người bàn luận sôi nổi.
Thương Mai thấy ông ta tỏ vẻ mình đã biết hết ngọn nguồn liền hỏi: "Ông ơi, có phải ông đã biết được gì không?"
Lão Vương gia mỉm cười: “Lão hủ chẳng biết gì cả.”
"Biết thì nói, việc gì phải dụ khị." Linh Lợi nói.
Lão vương gia cười ha ha: "Phàm là những chuyện khó đoán đều sẽ có sự tương trợ của trời cao.”
"Những lời ông nói thật vô nghĩa." Tráng Tráng cười nói: "Ông nhất định là biết gì đó, mau nói mau nói."
"Biết cũng không thể nói được, người này ta cũng không dám đắc tội." Lão Vương gia chỉ lo uống rượu, khoát tay nói.
Mọi người vừa nghe thấy vậy liền tự nhủ lẽ nào lại có một người như thế sao?
Tráng Tráng vội vàng hỏi tiếp: "Người kia là ai? Có là ai đi nữa thì cũng không thể có năng lực lớn như vậy dược? Đang êm đẹp tự nhiên nổi gió lại còn mưa to suốt hai ngày, thêm cả trận pháp trước miếu Long Vương mà Thương Mai nói nữa, này quả thực là gặp quỷ rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT