Kièu Trị nhếch miệng cười: “Đang trốn trong kia kìa, này Đoan Mộc Trạch, cô ta đã đẩy ngã Minh Thư từ trên cầu thang xuống đấy, nhà Đoan Mộc các anh không định răn đe cô ta à? Sau khi làm ra chuyện như thế mà vẫn dung túng cho cô ta sai hết lần này đến lần khác? Hay nhà Đoan Mộc các anh cần pháp luật dạy dỗ thay?”
Đoan Mộc Trạch rất khó chịu với những lời này, nhưng dù sao đi chăng nữa thì em gái mình cũng đã phạm lỗi, không thể phản bác lại được, anh ta mím môi, lạnh lùng bảo: “Cảm ơn nhiều.”
“Đừng cảm ơn tôi, nếu không nể tình bạn lúc trước thì mẹ kiếp tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng tôi đảm bảo rằng sẽ không có lần sau như thế này nữa đâu.”
Kièu Trị kéo tay La Lo Li đi vụt qua.
La Lo Li bị anh ta dẫn đi rất xa, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng nhắc nhở: “Anh túm tay tôi làm gì?”
Nghe thấy thế, Kièu Trị mới sực nhớ ra và buông tay cô ấy: “Xin lỗi.”
La Lo Li có thể cảm nhận rõ sự hụt hẫng của anh ta, đành nói với giọng bất lực: “Anh vẫn chưa quên được cô ta đúng không?”
“Nói vớ vẩn gì thế? Tôi không thích cô ta nữa từ lâu rồi!” Kièu Trị nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô ấy, nghiến răng nghiến lợi: “Năm xưa sau khi cô ta nói những lời đó là tôi đã bỏ cuộc rồi, nhưng có những cảm xúc bị dồn nén, đến hôm nay mới giải tỏa được.”
“Thế à?”
La Lo Li nói thầm, nói là đã giải tỏa nhưng rõ ràng khi Đoan Mộc Tuyết xin lỗi, hình như anh ta còn khó chịu hơn.
Kièu Trị không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa bèn thay đổi chủ đề: “Giải quyết được rắc rối rồi, tôi mời cô đi uống rượu nhậu nhẹt.”
Anh ta không muốn nhắc đến, La Lo Li cũng không phải kiểu người không biết điều: “Được thôi, chạy tới chạy lui với anh, tôi cũng bỏ ra không ít công sức, hôm nay tôi cũng muốn uống rượu.”
Thế là hai người họ cùng nhau rời khỏi đó.
Dạ Âu Thần tìm được Hàn Minh Thư trước Uất Trì Thần và Tống An một bước, sau đó anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Hàn Minh Thư thì nói với anh.
“Sợ hãi quá độ, cho nên mới dẫn đến hôn mê.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần thở phào một cái, không có việc gì là tốt.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến trái tim anh treo lên.
“Anh là chồng của bệnh nhân sao?”
Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải, nhưng Dạ Âu Thần nhất định phải kết hôn với cô, cho nên anh khẽ gật đầu.
Bác sĩ đột nhiên lộ ra vẻ khó chịu: “Cái người chồng như này làm chồng kiểu gì vậy? Tại sao vợ anh lại bị sợ hãi như thế? Anh có biết là cô ấy đang mang thai hay không?”
Dạ Âu Thần: “….”
Mang…
Mang thai?
Tin tức này khiến Dạ Âu Thần hoàn toàn ngây ngốc.
“Vẻ mặt anh đây là thế nào? Cô ấy đã mang thai ba tháng, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai, thế mà người chồng là anh đây lại không biết chút nào?”
Cái chuyện chồng không quan tâm đến ở, người ở bệnh viện bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều rồi, thế nhưng mà bác sĩ vẫn không nhịn được trách móc Dạ Âu Thần vài câu.
Một lúc lâu sau Dạ Âu Thần mới hồi phục tinh thần: “Xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh, hơi thở trên người cũng khác lúc trước, bác sĩ nheo mắt lại, bảo anh đi làm thủ tục nhập viện.
Nguyên nhân là bởi vì cơ thể Hàn Minh Thư quá yếu, cần ở bệnh viện dưỡng thai một thời gian.
Lúc Dạ Âu Thần làm thủ tục nhập viện, đôi môi mỏng của anh vẫn luôn mím chặt lại, khí lạnh trên người anh giống như muốn đông cứng chết người, người đi đường đều tự động né anh ra.
Chờ khi anh làm thủ tục xong xuôi, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dạ Âu Thần nhìn tháng qua, là số điện thoại của Hàn Minh Thư.
Điện thoại của Minh Thư đang ở trên tay Tống An, như vậy cuộc gọi này là do Tống An gọi đến. .
Truyện Võng DuAnh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại.
Khi Tống An chạy đến bệnh viện, theo sau còn có Vu Ba, vẻ mặt hai người đều lo lắng, từ xa đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng dựa vào tường.
Chỉ là sau khi đến gần xong, Tống An mới phát hiện hơi thở trên người Dạ Âu Thần khác hẳn lúc bình thường, lúc này anh đang đứng dựa vào tường, đôi một mỏng mím thẳng một đường thẳng, đôi mắt cụp xuống, mặc dù không thể nhìn thấy ánh mắt của anh là như thế nào nhưng có thể cảm nhận được từ hơi thở trên người Dạ Âu Thần rằng bây giờ ánh mắt anh chắc chắn rất u ám.
Có điểm gì đó là lạ.
Tốc độ của Tống An chậm lại.