Thật ra, khi nghe anh nói đến bệnh viện, Tống An đã cảm thấy không ổn, anh mang cô ấy đến bệnh viện thì chuyện mang thai làm sao mà giấu được?

 

Bây giờ Dạ Âu Thần đang mất trí nhớ, mới cùng Minh Thư ở bên nhau chưa được bao lâu, mà cục cưng trong bụng Minh Thư lại hơn ba tháng, nghĩ thế nào thì…

 

Thật là hiểu lầm.

 

Cho nên, bây giờ Âu Thần đã biết?

 

Anh sẽ làm gì? Tống An kinh nghi bất định bước đến bên cạnh anh.

 

Không đợi bà ấy mở miệng, Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt bà ấy: “Dì Tống, dì tới rồi.”

 

Giọng nói lành lạnh vang lên, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

 

Đây là phản ứng? Tống An không chắc chắn Dạ Âu Thần đã biết chuyện Hàn Minh Thư mang thai hay chưa, cũng không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, nhưng mà bà ấy cũng không dám tùy tiện thăm dò, chỉ có thể hỏi tình huống của Hàn Minh Thư trước.

 

“Minh Thư sao rồi.”

 

Dạ Âu Thần thản nhiên nói: “Bị dọa sợ, không bị tổn thương.”

 

Chỉ bị sợ hãi? Không có bị thương, như vậy chính là không sao.

 

Tống An thở phào một hơi, ngay cả Vu Ba đi ở phải sau bà ấu cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Nếu như Minh Thư thật sự xảy ra chuyện gì, nhà Uất Trì sẽ thực sự….

 

Chò vào trong nước sôi lửa bỏng, hơn nữa…

 

Cô ấy thực sự đang mang thai.

 

Sau đó, hiện trường lâm vào trong bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị, cả ba người đều có suy nghĩ khác nhau.

 

Hàn Minh Thư có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, lâu đến mức khi cô tỉnh lại mà vẫn cảm thấy mí mắt nặng, muốn mở mắt cũng không được, có người đang ở bên cạnh làm kiểm tra cho cô, có người nhấc mí mắt cô lên kiểm tra tròng mắt trắng dã của cô, sau đó mấy người đó nói gì đó với nhau.

 

Cô căn bản không nghe rõ mấy người đó đang nói cái gì, ý thức lại trở nên mê man.

 

Đợi đến lúc ý thức cô khôi phục tỉnh táo lại một lần nữa, hoàn cảnh xung quanh đã yên tĩnh lại.

 

Hàn Minh Thư chậm rãi mở to hai mắt, lọt vào tầm mắt của cô là toàn một màu trắng, bên tai có tiếng dụng cụ, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Khi ngũ quan đẹp trai của anh đập vào mắt cô, Hàn Minh Thư lập tức nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc đó.

 

Khi cô cho là mình sắp ngã, cô đã được Dạ Âu Thần đỡ lấy, nhưng dù vậy thì cô cũng vô cùng sợ hãi, sau đó ngất đi.

 

Bây giờ….

 

Ở bệnh viện.

 

Bệnh viện….

 

Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bàn tay vô thức vuốt ve bụng dưới, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá mức cho nên trước mặt trở nên choáng váng, sau đó ngã về phải sau.

 

Làm như vậy sẽ có động tĩnh.

 

Dạ Âu Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra, thấy cảnh tượng này thì vội vàng đỡ lấy cô.

 

“Tỉnh rồi?”

 

Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là sự khó chịu sau khi thức khuya, nhưng lại lộ ra một cỗ quyến rũ mê người.

 

Một lúc lâu sau trước mặt Hàn Minh Thư mới khôi phục lại bình thường, cô nắm lấy tay Dạ Âu Thần, mở miệng hỏi: “Em….”

 

Cô muốn hỏi đứa bé như thế nào, thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và u ám kia, lời nói đến môi cô liền dừng lại, một từ cũng không nói ra được, đôi môi tái nhợt run rẩy.

 

Dạ Âu Thần nhìn bộ dạng rối bời muốn nói rồi lại thôi của cô, những lời bác sĩ nói lại vang lên bên tai anh.

 

Cô đã mang thai.

 

Yết hầu của Dạ Âu Thần giật giật rồi mới nói: “Em không có việc gì, bác sĩ nói em bị kinh sợ, điều dưỡng một thời gian là sẽ tốt.”

 

Bị kinh sợ? Hàn Minh Thư vô ý thức căn smooi dưới, nhịn một lúc lâu mới nói: “Không có vấn đề gì khác sao?”

 

Nghe vậy, Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như chiếm lấy cô.

 

Ánh mắt này sắc bén nhưng lại không mang theo bất cứ ác ý gì, hô hấp của Hàn Minh Thư cứng lại, vẻ mặt lại trắng thêm mấy phần.

 

“Vấn đề gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play