*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc đến đến dưới tầng, điện thoại của Dạ Âu Thần lại vang lên, ánh mắt của Hàn Minh Thư lóe lên, “Là ông ngoại của anh gọi về sao? Nếu thế thì đêm nay anh..
Vẻ mặt Dạ Âu Thần không thay đổi mà tắt âm diện thoại.
“Không sao.”
Hàn Minh Thư buông mắt xuống, trong lòng vô cùng nặng nề.
Uất Trì Thần là thực sự không muốn để cô đến với anh, nhưng mà gần đây vẫn luôn không có động tĩnh gì, chắc chắn cũng đang ngăn cản Dạ Âu Thần?
Cũng không biết loại bình yên nhưng sóng gió hung ác này còn kéo dài đến bao lâu nữa.
“Hu hu ông cụ Uất Trì, trong lòng Tiểu Tuyết vô cùng khó chịu, anh Thần không đồng ý đính hôn với cháu, còn nhìn trúng cô nhân viên trong công ty. Anh cả cho rằng tâm lý cháu có vấn đề, còn mang cháu đi khám bác sĩ tâm lí, cháu thực sự rất sợ hãi… có khi nào bọn họ sẽ xem cháu thành bệnh nhân tâm thần hay không?”
Nước mắt Đoan Mộc Tuyết rơi lộp độp, vừa khóc vừa túm lấy tay áo của Uất Trì Thần: “Ông nội Uất Trì, ông tuyệt đối đừng nói cho anh cháu là cháu ở chỗ ông nhé, được không? Cháu không dám nhìn mặt anh áy.” Nghe được Đoan Mộc Trạch đưa Đoan Mộc Tuyết đi gặp bác sĩ tâm lý, phản ứng đầu tiên của Uất Trì Thần là tức giận.
Đoan Mộc Từ là do mình nhìn trúng, sao lại có vấn để được, chẳng qua là con bé quá thích Uất Trì Thậm mà thôi, cũng không biết rốt cuộc anh trai cô đang nghĩ cái gì, sao lại đưa người ta đi gặp bác sĩ tâm lý được cơ chứ?
Xem như là một người tâm lý bình thường, bỗng nhiên bị người khác đối xử như vậy, trong lòng cô ta sẽ không sợ sao?
Nhà Uất Trì phải người đi không tìm được cô ta, Uất Trì Thầm lại mặc kệ chuyện này, lúc Uất Trì Thần sốt ruột sắp không chịu được nữa thì Đoan Mộc Tuyết lại chủ động tìm đến ông ta.
Hơn nữa lúc xuất hiện trước mặt Uất Trì Thần, quần áo và vẻ mặt của Đoan Mộc Tuyết đầu bẩn thỉu, thoại nhìn như đã trải qua rất nhiều đau khổ.
Trước đây là một đại tiểu thư cao quý thích trưng diện mà bây giờ đột nhiên trở thành bộ dạng như thế này, còn là cháu dâu cho tự mình chọn, Uất Trì Thần lập tức mềm lòng, cũng đặc biệt đau lòng, cho người ở lại.
Bây giờ thấy cô ta nắm tay áo ông mà gọi ông nội Uất Trì, sau khi nức mà chuyện anh trai cô ta và người nhà Đoan Mộc, ông cụ Uất Trì liền tìm như dao cửa: “Tiểu Tuyết, cháu yên tâm. Chỉ cần ông nội Uất Trì ở đây, nhất định sẽ không để cho anh trai cháu đưa cháu đi bác sĩ tâm lý nữa đây. Tiểu Tuyết của chúng ta ưu tú như vậy, tâm trí lại khỏe mạnh, cần gì phải đi gặp bác sĩ tâm lý cơ chứ? Cháu đừng có sợ, ông nội Uất Trì bảo vệ cháu.”
“Ông nội Uất Trì, ông thực sự sẽ không để cho anh trai đưa cháu đến bác sĩ tâm thần nữa chứ? Cháu thực sự rất spkw, cháu muốn gặp anh Thần… được không a?”
Thực ra sau khi Tiểu Tuyết đến đây, Uất Trì Thần đã bảo quản gia Vu Ba gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần, nhưng mà cuộc gọi đầu tiên tên nhóc đó đã bảo không về, sau đó gọi lại tiền không bắt máy nữa.
Bây giờ anh đã ở đâu, đang ở với ai, đã rất rõ ràng rôi.
Uất Trì Thần đàng bất đắc dĩ mà thở dài: “Đương nhiên là được, lúc nãy Vu Ba gọi điện cho nói rồi, nhưng mà cháu cứ đi rửa mặt đi đã, để đỡ phải lát anh Thần cháu đến lại nhìn thấy bộ dạng đầy bụi bặm này của cháu ”
Nghe thấy như vậy, Đoan Mộc Tuyết cũng ý thức được bộ dạng của mình đẩy bẩn thỉu, vì vậy gật đầu: “Cháu di rửa mặt một chút.”
Vẻ mặt Đoan Mộc Tuyết yếu ớt mà khóc: “Ông nội Uất Trì, cháu biết rõ ông đối tốt với Tiểu Tuyết, nhưng mà anh Thần… anh ấy căn bản không thích Tiểu Tuyết. Trước giờ vẫn là do Tiểu Tuyết quá đáng, cho nên bây giờ cháu chỉ muốn gặp mặt anh ấy một lần, chỉ cần anh ấy chịu gặp mặt cháu một lần thôi, để cháu nói cho anh ấy những lời trong lòng cháu, cháu cũng không đòi hỏi gì nhiều nữa.
Cô ta càng nói như vậy, Uất Trì Thần càng cảm thấy cô nhóc này rất hiểu chuyện, làm cho người ta vô cùng đau lòng.
Ông ta thở nặng nhọc một hơi: “Cháu yên tâm, ông nội nhất định sẽ bắt nói quay về gặp châu, cũng sẽ bắt hai đứa đính hôn.”