Đúng vậy, đây là nhà hàng của khách sạn nhà Uất Trị, nếu để Tống An ở chỗ này, vậy không biết rằng bà ấy có từ chối hay không.

Suy nghĩ đến việc này, Hàn Minh Thư lại đưa mặt lên nhin Tong An: “Di Tong?”

Tổng An đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của có, khẽ cười: “Được, bôn ba cả ngày dì cũng mệt rên, vậy cử ở một căn phòng trên tầng để nghĩ đi.”

Thấy bà ấy đồng ý, Dạ Âu Thần gọi phục vụ đến, phân phó đối phương sắp xếp phòng VIP cho Tổng An, sau đó nói: “Di Tống, nếu cần gì di cứ dặn dò quản lí khách sạn là được.”

“Cảm ơn, hôm nay hai đứa vất và rồi, về nghĩ sớm

Sau đó Tổng quản lý khách sạn đưa đi.

Hàn Minh Thư liền đi theo Dạ Âu Thần đi xuống tầng, lúc đó điện thoại lại vang lên, Hàn Minh Thư đợi Dạ Âu Thần đi vào trong xe, sau đó mới lấy điện thoại ra.

Là dì Tổng gửi tin nhắn cho cô.

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua chỗ để xe, liền chủ động gọi cho Tổng An.

“Di Tong.”

“Ừm.” Tống An trả lời một tiếng: “Bên Uất Trì Thần chắc là không có động tĩnh gì đâu đúng không? Máy ngày nay cứ yên lặng quan sát đã, nếu có thay đổi gì, cháu cứ lập tức báo cho di biết ” di.” Hàn Minh Thư đồng ý “Vàng”

Cúp điện thoại, Hàn Minh Thư liền cắt điện thoại, chuyện tâm đi đến bên đường chở Dạ Âu Thần

Người của khách sạn biết Uất Trì Thần, vô cùng kính trọng với anh, mà Hàn Minh Thư là người đi cùng anh, lúc này đang chờ ở bên đường, tất cả mọi người đều ao ước mà nhìn bóng dáng cô, thì thẩm tại nhau.

Rất nhanh Dạ Âu Thần đã trở lại, Hàn Minh Thư lên xe.

Trong xe rất yên lặng, nhìn cách mà lúc nãy Dạ

Âu Thần sắp xếp chỗ ở cho bà ấy. Hàn Minh Thư nhớ đến thái độ mà anh gặp Tống An hôm nay, hầu như trí nhớ cũng có chút bị kích thích, liền lén lút nhìn anh một cái.

Ai biết được Dạ Âu Thần lại mím môi, nhìn cô một cái.

Ảnh mắt đấy đầy ý tử, làm cho Hàn Minh Thư vô cùng sợ hãi.

Anh dùng loại ánh mắt này để nhìn mình, chẳng lẽ là anh đã phát hiện ra gì rồi, cảm thấy bản thân đang tính toán anh sao?

Vì vậy ánh mắt Hàn Minh Thư nhìn anh có chút chột da, lắp bắp: “Sao vậy?” Anh mặt Dạ Âu Thần hiện ra một ý cười nhận nhất.

“Thực ra em không cần như vậy”

“Ha?”

“Lần sau nếu như có chuyện như vậy, cứ trực tiếp nói với anh là gặp phụ huynh, anh sẽ đi với anh.”

Hàn Minh Thư: ”

Sao đó đột nhiên cô phát hiện ra bản thân hình như không có lời gì để nói.

Bởi vì Dạ Âu Thần cảm thấy Tống An là dì của cô, vì vậy xem như lần này là gặp phụ huynh rồi? “Hơn nữa, nếu nói cho anh trước, anh có thể thể hiện tốt hơn nữa.”

Hóa ra là anh nghĩ như vậy.

Hàn Minh Thư còn tưởng rằng anh sẽ hỏi về chuyện Tổng An, không nghĩ đến là không có.

Cô có chút không cam lòng, nhìn chăm chăm vào vẻ mặt kinh anh đang lái xe: “Lúc anh nhìn thấy dì Tổng… Chẳng lẽ không có cảm giác nào không đúng sao?”

Sau khi nói xong, cô ngừng lại hở một hơi, lằng lặng mà chờ anh trả lời.

Kết quả đột nhiên lúc đó điện thoại của Dạ Âu Thần lại vang lên, hoàn toàn làm xáo trộn hô hấp của Hàn Minh Thư, cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Âu Thần bắt điện thoại, sau khi nói vài câu liền tắt máy, sau đó mới nhìn cô: “Yên tâm đi, nếu đã là dì của em, tôi sẽ bảo người đối xử tốt với bà ấy.”

Hàn Minh Thư không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play