*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cháu làm việc không thẹn với lòng, coi như ông tìm vài người đến đối chất tại chỗ, cháu cũng không chột dạ”

Cô cười nhạt, không lo lắng chút nào. Uất Trì Thần híp mắt lại, nếu không phải tối qua Uất Trì Thậm chắc chắn nói với mình, không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, hơn nữa cũng không từ bỏ người mình yêu. Ông ta suýt chút nữa cho rằng con nhóc trước mắt thật sự không có gì với Uất Trì Thần.

Nhưng sau khi anh nói lời đó, sao ông ta còn có thể tin được?

Là con nhóc này mạnh miệng, đang ngụy biện.

“Nhóc con, dám làm mà không dám nhận không phải là chuyện gì vẻ vang.”

“Ông cụ, cháu không rõ ông muốn cháu nhận cái gì.”

Uất Trì Thần liếc nhìn quản gia bên cạnh mình, quản gia lập tức lấy một phong bì trong túi ra, sau đó bước đến trước mặt Hàn Minh Thư.

“Đây là ông chủ nói đưa cho cô.” Quản gia cung kính đưa phong bì đến trước mặt Hàn Minh Thư, thái độ cũng coi như hòa nhã, mặt mày cũng không nhìn thấy hung ác chút nào.

Hàn Minh Thư nói một tiếng cảm ơn với ông ta, nhưng lại không nhận lấy phong bì trên tay ông ta.



Chỉ là ánh mắt của ông ta nhìn Hàn Minh Thư có hơi thất vọng, tối qua ông ta đứng ngoài phòng sách, thế nên đương nhiên đã nghe được lời Uất Trì Thần nói.

Anh kiên trì nói rằng, sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, cũng không từ bỏ tình yêu trong lòng mình, thậm chí còn lấy thân phận của mình để uy hiếp ông ngoại của anh.

Lúc đó quản gia chỉ cảm thấy, cô gái như thế nào có thể khiến cậu chủ động lòng lại cố chấp như thế, hôm nay chắc chắn ông phải đến nhìn xem.

Thế nên vừa mới bắt đầu, lúc Hàn Minh Thư còn chưa nhận phong bì đó, trong lòng quản gia còn có ấn tượng rất tốt, nhưng không ngờ cô vẫn nhận.

Hầy, tấm chân tình của cậu chủ nhà bọn họ đã trôi theo dòng nước rồi sao?

Sau khi Hàn Minh Thư nhận lấy phong bì, nụ cười trên mặt thêm mấy phần ngọt ngào, cô khom người về hướng Uất Trì Thần, sau đó nó: “Cảm ơn ông ngoại.”

Quản gia ngây người, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.

Sau đó ông ta lại nhìn về phía Uất Trì Thần, dùng mắt hỏi, vừa nãy ông ta nghe thấy hai chữ ông ngoại đúng không?

Rõ ràng Uất Trì Thần cũng nghe thấy, khiển trách một câu: “Cô nói cái gì?”

Hàn Minh Thư cầm lấy phong bì: “Cảm ơn ông ngoại ạ, không phải ông biết con ở cùng với Thâm rồi, nên mới đặc biệt đến đưa lì xì gặp mặt cho con sao? Dù con cảm thấy ông ngoại không cần tốn kém như thế, nhưng…

đây là chút tấm lòng của ông ngoại, vậy thì chắc chắn con không thể từ chối được.” Nói xong, Hàn Minh Thư còn nở nụ cười với Uất Trì Thần: “Ông ngoại, lần sau lúc ông đến có thể nói trước với con một tiếng, con cũng chuẩn bị lễ gặp mặt cho ông. Nếu không… con nhận lì xì của ông ngoại mà không chuẩn bị lễ gặp mặt, cái này cũng không hay lắm”

Nụ cười của cô còn thẹn thùng, hai má trắng nõn cũng dần đỏ.

Quản gia: “…”

Uất Trì Thần: “…”

Tất cả mọi người ở đó: “…”

Đầu óc cô gái này thiếu gì à?

Không nhìn ra ông lão cho cô chỉ phiếu là muốn bảo cô tránh xa cậu chủ Uất Trì Thần sao? Cô còn tưởng Uất Trì Thần đến để đưa lì xì gặp mặt cho cô à? Đầu óc cô đã lớn lên thế nào thế?

Rốt cuộc cô nghĩ cái gì? Suýt chút nữa thì Uất Trì Thần bị câu nói này của cô làm tức đến phát ngất, ôm ngực mình chỉ Hàn Minh Thư: “Cô… cô…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play