Thời điểm này…

Cách thời gian Dạ Âu Thần đi làm còn nửa tiếng, đối phương canh thời gian rất khá.

Nhưng lúc này Hàn Minh Thư không có chút sợ hãi nào, mặc dù không có Dạ Âu Thần bên cạnh cô, nhưng cô vẫn có sức mạnh đi gặp ông cụ kia.

Hàn Minh Thư đi vào phòng thư ký dưới sự bao vây của họ.

Uất Trì Thần ngồi trên ghế sô pha, có chút mất kiên nhẫn, vừa định ngẩng đầu hỏi một chút người tới chưa, liền nghe được một tiếng.

“Ông chủ, người đến rồi.”

Đồng thời tiếng bước chân vang lên, Uất Trì Thần ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới: “Là cô?”

Dù hai người chưa chính thức gặp nhau, nhưng Uất Trì Thần lại vô cùng quen thuộc với Hàn Minh Thư, người phụ nữ này có vướng mắc rất lớn với cuộc đời của cháu ngoại mình, là người phụ nữ ở bên cạnh anh trong thời gian dài nhất.

Nhưng chỉ là Uất Trì Thần quen biết với cô mà thôi, Hàn Minh Thư hoàn toàn không nhận ra ông ta.

Thế nên lúc Uất Trì Thần vừa nhìn thấy Hàn Minh Thư, ông ta vừa nhìn đã nhận ra đối phương là ai.

Hàn Minh Thư đứng vững, đứng nguyên tại chỗ nở nụ cười khéo léo nháy mắt mấy cái với Uất Trì Thần: “Ông cụ, ông biết cháu à?”

Một câu nói này khiến tâm trí của Uất Trì Thần quay về.

Ông ta nhìn người phụ nữ trước mắt treo nụ cười trên môi, trông ảnh mắt mang theo sự gian xảo, sắc mặt sa sâm.

“Vấn đề này cô hỏi rất thú vị. Cô lại hỏi ông ta biết cô không? Dáng vẻ không nhận ra bản thân này, trong lòng Uất Trì Thần cười khẩy một tiếng, xem ra con nhóc này còn thông minh hơn so với tưởng tượng của ông ta.

Chỉ là nhìn cô, trong lòng Uất Trì Thần vẫn rất ngạc nhiên.

Trước khi ông ta tới đã nghĩ đối phương có thể là sinh viên nữ vừa mới tốt nghiệp, hoặc có lẽ cũng là một người phụ nữ đam mê hư vinh mà thôi, chỉ cần cho cô ta tiền, đe dọa thêm vài câu là có thể đuổi người đi, nhẹ nhõm không thôi.

Nhưng điều ông ta hoàn toàn không ngờ đến là, đối phương lại không phải là sinh viên nữ cũng không phải là người bình thường.

Ông ta nên sớm nghĩ đến, tính tình đứa cháu ngoại đó của mình sao có thể ai cũng để ý được…

Từ trước tới nay anh chỉ động lòng với một người phụ nữ như thế mà thôi.

Không ngờ…

Không ngờ bây giờ lại rơi vào tay cô.

Nếu như thế này thì rắc rối rồi!

“Ông cụ, vấn đề này… thú vị chỗ nào?” Hàn Minh Thư hơi nghiêng đầu nhìn Uất Trì Thần hỏi.

Cô đã sớm đoán được Uất Trì Thần biết mình, chỉ có điều trước khi ông ta không tự mình thừa nhận, vậy thì cô… dĩ nhiên cũng có thể giả vờ ngây ngốc.

Dù sao ông ta cũng xóa sạch tất cả chuyện mình với Dạ Âu Thần không giải thích một câu. Uất Trì Thần đánh giá người phụ nữ trước mắt, đôi mắt hơi híp lại, cô còn đẹp hơn cả trong ảnh, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt thuộc loại hình cổ điển, lại thêm khí chất lành lạnh trên người cô, quả thật là đạt đến phạm vi cái đẹp của người phụ nữ phương Đông.

Cháu ngoại của mình sẽ để ý người phụ nữ như thế này, ánh mắt cũng không tệ. Chỉ là trong lòng ông ta chỉ có Đoan Mộc Tuyết mới đủ tư cách làm cháu dâu, người trước mắt, dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không đủ tư cách.

Cô đã muốn giả ngốc thì ông ta sẽ tác thành cho cô.

lất Trì Kim lạnh lùng hừ một tiếng, thu ánh mắt lại: “Ở công ty cô bám lấy cháu ngoại của tôi không buông, chẳng lẽ không nghe nói tôi là ai sao? Còn dám hỏi tôi có biết cô hay không, lá gan cũng khá lớn.

Hàn Minh Thư hơi cười: “Cảm ơn lời khen này của ông, chỉ là… lời ông nói cháu không hiểu lắm, cái gì gọi là… cháu bám lấy cháu ngoại của ông không buông? Cháu vào công ty cho đến bây giờ làm việc đều có quy củ, hình như không làm chuyện gì vượt quá mà?”

Câu nói này rơi vào trong tai Uất Trì Thần chính là ngụy biện, lạnh lùng hừ một tiếng, đập mạnh nửa bàn tay xuống bàn: “Còn dám nói cô không làm chuyện gì vượt quá, là muốn tôi bắt vài người đến vạch trần cô tại chỗ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play