Lúc này, Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra trước mặt anh, sau đó đưa cho anh: “Nếu anh không thể vượt qua rào cản này, vậy chúng ta…”
“Em muốn nói gì?”
Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên ngắt lời cô, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Dạ Âu Thần trở nên hung dữ, sắc mặt tái nhợt nhìn cô.
Hàn Minh Thư cười một cách không cần thiết trong lúc này, sau đó cất giọng nói rất thoải mái.
“Em muốn nói gì thì anh phải là người hiểu rõ nhất mới đúng chứ. Mấy ngày qua… em không đến tìm anh chính là muốn cho anh một không gian riêng để suy nghĩ. Thời gian ba ngày vẫn không đủ để anh hiểu, em cảm thấy thời gian sau này anh cũng không cần nghĩ nữa.
Trước hết thì em muốn nói rõ với anh là bé Đậu Nành là do em sinh ra, dù anh có là ba ruột của nó thì anh cũng không thể cướp nó đi.”
Nghe xong những lời này, Dạ Âu Thần nhíu mày, trong mắt tràn đầy tia tức giận.
“Em nói lại một lần nữa?”
Người phụ nữ này lại có thể muốn rời khỏi anh?
Ánh mắt của anh sắc bén ác liệt, Hàn Minh Thư cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lẽ nào em nói gì sai sao? Năm năm, anh không làm tròn trách nhiệm của một người ba, anh có tư cách gì cướp nó đi? Anh còn không đủ tư cách làm ba của nó!!”
Dạ Âu Thần: “…”
Con ngươi màu mực bởi vì xúc động mà giãn ra, một lúc lâu sau, Dạ Âu Thần giống như tức giận đến nỗi bật cười: “Vì vậy em cho anh không gian riêng ba ngày, bây giờ thì đến đây nói rời xa nhau? Cả hậu quả cũng nghĩ kĩ rồi?”
Hàn Minh Thư không trả lời, cắn chặt môi dưới của mình.
Cô không phải đến để nói chia tay với anh, cô muốn đến tìm anh để xem suy nghĩ của anh như thế nào, nhưng nhìn thái độ không thay đổi của anh thì cô cũng uất ức vô cùng.
Anh đã ba ngày không gọi điện thoại, giống như biến mất hoàn toàn, vậy còn cô thì sao?
Chỉ có anh cảm thấy uất ức sao? Bản thân cô không uất ức sao chứ? Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, anh cũng không phải là người duy nhất không biết chuyện. Bản thân cô sau khi sinh bé Đậu Nành thì mới biết chuyện này, sau đó từ từ mà chấp nhận sự thật đó.
Nghĩ đến đây, hai mắt Hàn Minh Thư đã đẫm nước mắt, cô giật mình định thần lại, quay lưng về phía Dạ Âu Thần, không dám để anh nhìn thấy.
“Ừ, em nghĩ kĩ rồi, nếu anh không vượt qua được, vậy thì thôi. Năm năm qua em vẫn sống tốt khi không có anh, vốn dĩ em không muốn ở bên cạnh anh nữa, nếu như không phải… a…”
Những lời ở sau cô vẫn chưa kịp nói xong thì đôi tay to lớn của Dạ Âu Thần đột nhiên nắm chặt lấy vai cô, kéo cô xoay lại, giận dữ nói: “Thì ra là anh đang ép buộc em sao?”
Khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt của cô, Dạ Âu Thần sững sờ một lúc, cảm giác phòng tuyến tâm lý gầy dựng mấy ngày nay đã sụp đổ hoàn toàn khi anh nhìn thấy đôi mắt đẫm nước mắt ấy của cô.
“Em…”
Đây là đang khóc sao?
Mà bộ dạng này trông có vẻ rất uất ức? Lẽ nào.. thật sự như lời Lang An nói, chính cô mới là người thực sự oan ức?
Lòng ngực giống như có một vật sắc nhọn đâm sâu vào, Dạ Âu Thần hít sâu một hơi, còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Minh Thư đã bắt đầu đẩy anh ra.
“Vốn dĩ chính là anh ép buộc em, luôn luôn xuất hiện ở trước mặt em. Em không cầu xin anh đuổi em đi ra nước ngoài, thế nhưng anh lại đưa thẳng em đến sân bay, thậm chí còn không hỏi qua ý kiến của em, anh nói nhận con thì nhận con, anh nói không quan tâm em thì không quan tâm em… em…”
Nói đến chỗ kích động, nước mắt cô không kìm được mà từ trong vành mắt trào ra.
Dạ Âu Thần gióng như có ma xui quỷ khiến đưa tay ra đón lấy nước mắt của cô.
Lộp bộp…
Những giọt nước mắt nóng hổi đập vào lòng bàn tay Dạ Âu Thần như củ khoai nóng bỏng tay, giống hệt như đang áp vào trái tim anh.
Thật ra Hàn Minh Thư rất ít khi rơi nước mắt, ở trước mặt anh cho dù muốn khóc cũng chỉ có đôi mắt đỏ hoe, nhưng bây giờ ở trước mặt anh thì cô cũng không kìm được nước mắt nữa, đôi mắt đỏ như con thỏ, nước mắt lại giống những hạt trân châu vỡ vụn cứ thế lăn dài.
Nhìn thấy cảnh này, Dạ Âu Thần thực sự rất đau lòng.
Anh cắn chặt răng khôn, có chút lúng túng không biết phải làm sao, nói: “Đừng khóc.”
Cảm xúc chính là như vậy, một khi đã trào dâng lên thì khó mà hạ xuống được ngay. Hàn Minh Thư rơi nước mắt trước mặt anh, lại nghe được lời an ủi thô bạo của anh, đột nhiên khiến cô rơi nước mắt giống như vòi nước bị bật ra.
Cô cũng không muốn khóc trước mặt anh, suy cho cùng thì cô cũng quyết định rồi, kết quả lại rơi nước mắt, không biết liệu có khiến anh có cảm giác bản thân cô vô cùng không nỡ hay không.
Nhưng cô lại không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô vừa lo sợ vừa tức giận nên chỉ có thể cố gắng hết sức tránh né ánh mắt của Dạ Âu Thần, muốn đẩy anh ra.
Tuy nhiên, tốc độ của Dạ Âu Thần đã nhanh hơn, trước khi cô có thời gian để tránh né thì anh đã cúi đầu xuống hôn cô trước.
Hàn Minh Thư trừng to đôi mắt đang đẫm nước, có chút bối rối không biết phải làm sao.
Anh không hôn lên môi Hàn Minh Thư, đôi môi mỏng lạnh giá ấy chạm trên má cô, cử chỉ thương xót dịu dàng hôn đi nước mắt trên mặt người phụ nữ trước mắt anh.
Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ, ngây người đứng ở đó.
Người này… đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?
Rõ ràng anh không quan tâm đến bản thân cô, nhưng khi nhìn thấy cô khóc thì anh lại hôn lên nước mắt của cô?
Cô có chút hơi căng thẳng, muốn đẩy Dạ Âu Thần ra, nhưng dường như Dạ Âu Thần đã đoán trước được hành động của cô, anh bắt lấy tay cô sau đó đặt lên ngực mình.
Thình thịch!
Nơi Hàn Minh Thư đặt lòng bàn tay vào truyền đến tiếng tim đập.
Thình thịch!
Từng tiếng từng tiếng truyền qua lòng bàn tay.
Khi cô vẫn chưa hiểu Dạ Âu Thần làm như thế là có ý gì thì đôi môi mỏng của anh đột nhiên di chuyển đến trên mắt cô mà chạm xuống, Hàn Minh Thư bị dọa vội vàng nhắm mắt lại.
Nụ hôn nhẹ như cánh chim lướt qua mắt cô, cùng lúc thì bàn tay to của Dạ Âu Thần cũng ôm lấy má cô, ngón tay cái lau đi nước mắt trên má.
Một lúc lâu sau, anh mới lùi lại, ấn vào trán Hàn Minh Thư, con ngươi thâm trầm nhìn cô.
“Ba ngày nay cho dù có tức giận thì anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, thế mà em lại đến nhắc chuyện chia tay với anh. Hàn Minh Thư, em đối với anh thật tàn nhẫn.”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm của anh, Hàn Minh Thư căng thẳng chớp mắt: “Em… Em thấy anh giống như rất muốn chia tay, vì vậy em giúp anh toại nguyện mà thôi.”
Nghe thấy điều này, ánh mắt Dạ Âu Thần tối sầm lại, sau đó nheo mắt lộ vẻ nguy hiểm hỏi.
“Anh rất muốn chia tay sao?”
“Lẽ nào không phải sao? Nếu không phải em đến tìm anh, chẳng lẽ anh sẽ đến tìm em sao?”“
Có lẽ là bởi vì nụ hôn của anh có tác dụng, Hàn Minh Thư quên mất việc rơi nước mắt, chỉ muốn tranh luận với anh.
“Ai nói anh sẽ không đi tìm em?”
“Vậy vừa nãy em gọi anh, vì sao anh lại bỏ đi?”
Câu hỏi này khiến Dạ Âu Thần im lặng.
Anh có thể ở trước mặt cô mà nói vì mấy ngày nay quá nhớ cô nên khi nghe thấy giọng nói của cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác không?
“Chính em cũng đã nói là anh cứ bám lấy em không buông, làm sao anh có thể nghĩ rằng em sẽ chủ động đến tìm anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT