Hàn Minh Thư thấy người kia chỉ dừng lại một chút, sau đó giống như không nghe thấy gì, đi tiếp về phía trước.
Cô trợn tròn mắt, không thể tin được, cái người này…..
Động tác lúc nãy của anh rõ ràng nghe thấy cô gọi anh, nhưng anh chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đây là cố ý giả vờ không nghe thấy sao?
Không quan tâm đến mình như vậy sao?
Trong lòng Hàn Minh Thư vô cùng tức giận, cắn môi dưới, vội vàng đuổi theo, lại hét lên.
“Dạ Âu Thần, anh còn không đợi em, em sẽ block anh!”
Quả nhiên, hình bóng thẳng tắp phía trước lần này không chỉ dừng lại một chút là dừng lại hẳn, thấy anh dừng lại, Hàn Minh Thư đuổi đến mức thở không ra hơi cũng không đi về phía trước nữa, mà dừng lại nhìn bóng lưng của anh.
Anh sẽ quay đầu lại đúng không?
Trong lòng Hàn Minh Thư nghĩ, nếu như lần này Dạ Âu Thần vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi, vậy…vậy cô nhất định, nhất định sẽ block anh!!!
Cô cắn môi dưới, đứng nguyên tại chỗ, không động đậy trừng mắt nhìn bóng lưng của Dạ Âu Thần.
Không biết đợi bao lâu, người phía trước lại không có bất kỳ động tác nào, Hàn Minh Thư không kiềm chế được lại hét lên: “Anh không quay đầu lại sao?”
Một câu hai nghĩa.
Vấn đề này, bên ngoài thì hỏi ai có quay đầu lại không, nhưng trên thực tế lại ám chỉ chuyện mấy ngày nay.
Hàn Minh Thư cố ý hỏi, đương nhiên cô cũng biết người thông minh như Dạ Âu Thần sẽ biết câu này của cô có ý gì.
Nếu như anh nói muốn suy nghĩ, vậy thì cô đồng ý để anh suy nghĩ.
Vì vậy cô cho anh thời gian ba ngày.
Cô tự nghĩ, cho dù tức giận, thời gian ba ngày cũng đủ để anh suy nghĩ rõ ràng rồi.
Vì vậy hôm nay cô đến tìm anh, tìm anh để tìm đáp án.
Giọng nói của cô mặc dù không lớn, nhưng cũng có thể đảm Dạ Âu Thần ở phía trước không xa có thể nghe thấy, sau khi nói ra, Hàn Minh Thư đúng tại chỗ, yên tĩnh chờ đợi.
Thời gian chờ đợi lâu đến mức khiến cô có chút tuyệt vọng, Hàn Minh Thư cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa phải chạy trốn, cuối cùng hình bóng trước mặt cũng cử động, anh từ từ quay người lại, vẻ mặt kiên định lạnh lùng, nghiêm nghị mang đến cho Hàn Minh Thư cảm giác từng giây từng phút như hàng ngàn năm.
Nhìn anh quay người lại, ngũ quan anh tuấn cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mình, Hàn Minh Thư nghe thấy trái tim mình đập càng nhanh.
Cô cắn môi dưới, đứng yên tại chỗ không động đậy, hai người cứ nhìn nhau từ xa.
Hình như anh không có ý định đi qua.
Hàn Minh Thư suy nghĩ, bước chân từ từ đi về phía trước, đi về phía Dạ Âu Thần.
Lúc gần đi đến trước mặt anh, dường như cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia thất vọng, sau đó bước chân cứ như vậy mà dừng lại, cách Dạ Âu Thần một đoạn.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ động đậy, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Trên khóe miệng của Hàn Minh Thư nhiều hơn một nụ cười bi thương.
“Có phải em không đến tìm anh, anh định cứ trốn tránh em như vậy sao?”
Dạ Âu Thần mím môi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Có phải không?” Hàn Minh Thư không chết tâm, lại hỏi một câu.
Cô nghĩ, mình đã đến đây, nhất định phải nói rõ ràng với anh.
Dạ Âu Thần vẫn nhìn cô, đứng ở đó không nói câu gì.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Hàn Minh Thư bất lực nói: “Em biết chuyện này giấu anh lâu như vậy là em không đúng, nhưng….anh không biết nguyên nhân, bên trong có rất nhiều nội tình. Năm đó lúc em biết được chuyện này, bản thân em không dám quyết định, bởi vì…em không biết người tối hôm đó là anh, anh không thể nghĩ cho em một chút sao? Nếu như em biết người năm đó là anh, em gả vào nhà họ Dạ, cũng không cần phải chịu đựng sự sỉ nhục của anh năm đó.”
Sỉ nhục.
Nhớ đến năm đó mình luôn miệng nói đứa con trong bụng cô là nghiệt chủng, nói cô phóng đãng, thay đổi thất thường, thậm chí sau này còn cảm thấy cô là một người phụ nữ vô cùng ngu ngốc.
Chồng mình ngoại tình, ở cùng với tiểu tam, cô vẫn còn muốn sinh con cho tra nam.
Nhưng ai biết được, đứa bé mà cô mang thai lại là con của mình.
Hơn nữa….tối hôm đó, cô rõ ràng là xử nữ.
Sao có thể?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dạ Âu Thần hơi thay đổi, năm đó anh kêu Lang An đi điều tra thông tin về cô, biết cô đã ly hôn chồng trước hai năm, sao có thể là xử nữ được chứ?
Lẽ nào hai năm đó, cô chưa từng ở cùng với người đàn ông kia?
Vì vậy….anh là người đàn ông đầu tiên của Minh Thư??
Trong lòng có chút kích động, Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư ở trước mặt, vẻ mặt càng phức tạp.
“Còn về việc tại sao người khác lại biết chuyện này trước anh, em cũng có thể giải thích. Hàn Đông biết trước anh là vì anh ấy là anh trai của em, trong thời gian 5 năm đều là anh ấy hết lòng chăm sóc em, anh sẽ không ghen tỵ với cả người thân của em đấy chứ?”
Người thân…..
Từ này đã kích động đến Dạ Âu Thần, vẻ mặt của anh hơi động, Hàn Minh Thư tiếp tục nói: “Còn về Dạ Y Viễn, anh ta biết được chuyện này cũng là tình cờ, không phải là em đặc biệt nói cho anh ta biết.”
“Tình cờ?” Khóe miệng Dạ Âu Thần khẽ động, cuối cùng lên tiếng hỏi một câu.
Thấy anh nói chuyện, trái tim treo lơ lửng trên không trung của Hàn Minh Thư cuối cùng cũng được đặt xuống, Dạ Âu Thần nguyện ý nói chuyện với cô, vậy chứng tỏ cô có cơ hội giải thích, anh có nghe.
“Chính là tình cờ, lúc trước em cùng với bé Đậu Nành đi siêu thị, vô tình gặp anh ta. Anh cũng biết bé Đậu Nành giống anh như đúc, anh ta nhìn thấy bé Đậu Nành sao có thể không biết chuyện này chứ?”
Gặp ở siêu thị? Đôi mắt của Dạ Âu Thần tối hơn một chút, lúc đi dạo siêu thị bình thường sao có thể có sự gặp gỡ trùng hợp như vậy chứ?
Liên tưởng đến suy nghĩ của Dạ Y Viễn, Dạ Âu Thần đại khái có thể đoán ra tại sao anh ta lại biết trước mình.
Dạ Y Viễn, có lẽ anh ta biết chuyện này sớm hơn mình?
Nhưng, sao anh ta lại biết được?
Nếu như anh ta đã sớm biết, vậy thì….
Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên nguy hiểm, nheo mắt lại, đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Hàn Minh Thư: “Trước đây anh ta đã biết chuyện này?”
Động tác của anh có chút thô lỗ, da thịt bị chạm phải khiến Hàn Minh Thư giật mình, không khỏi trợn tròn mắt.
“Anh….”
“Nói đi….”
Giọng nói của Dạ Âu Thần có chút khàn.
“Trước đây?”
Hàn Minh Thư suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không thể? Lúc anh ta chưa gặp bé đậu này, anh ta không thể biết chuyện này, hơn nữa lần đầu tiên anh ta gặp bé Đậu Nành còn vô cùng ngạc nhiên, có thể…là sau này anh ta có đi điều tra?”
Thực ra căn bản không cần điều tra, theo suy nghĩ của Dạ Y Viễn, anh ta căn bản không biết chuyện mình có thai, cho dù sau này biết được cô có con, cũng sẽ cho là….đây là con của Dạ Âu Thần.
“Chết tiệt!” Dạ Âu Thần nghiến răng nghiến lợi: “Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi, dựa vào cái gì nó còn biết trước tôi? Nếu như em sớm nói cho tôi biết, sẽ không xảy ra chuyện này.”
Hàn Minh Thư: “….Em mới chấp nhận anh được bao lâu, anh quên trước đây anh đối xử với em như nào sao? Em đi tìm anh, anh từ chối để em ngoài cửa, bây giờ anh trách em…cũng thôi đi, lẽ nào còn muốn tiếp tục không để ý đến em sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT