*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn tướng mạo đã biết anh là ba ruột.

“Em biết hả?” Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, đợi sau khi tất cả các nhân viên làm việc nhà đã đi hết rồi, anh kéo Hàn Minh Thư qua cái ghế sofa ở bên cạnh ngồi xuống, trên mặt có chút nghiêm túc: “Em đã nói với thằng bé sự tồn tại của tôi hay chưa?”

Nói chưa hả?

Hàn Minh Thư chỉ nói cho thằng bé biết là tìm ba cho thằng bé, nhưng mà Dạ Âu Thần hỏi như vậy, rốt cuộc là đã tính cô nói hay chưa thế?

Cô không biết nữa.

Mà Dạ Âu Thần nhìn thấy sắc mặt của cô thì đã biết rồi, anh xụ mặt xuống.

“Có phải là em căn bản cũng chưa nhắc tới không vậy?”

“Tôi…”

“Trong lòng của em, tôi thật sự không có trọng lượng như vậy à?”

“Dạ Âu Thần, tôi…”

“Ngay cả nhắc cũng không đáng để nhắc tới?”

Hàn Minh Thư: “Anh để tôi nói một câu đi có được không hả?”

Sắc mặt của anh xám xịt ngồi ở nơi đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư, ánh mắt bén nhọn chịu không nổi, trong lúc nhất thời Hàn Minh Thư cũng không biết phải giải thích với anh như thế nào.

“Muốn nói cái gì thì nói đi.”

“Tôi đã đề cập với Bé Đậu Nành… chuyện tìm ba cho thằng bé, nhưng mà…”

“Nhưng mà em không ngờ đến người đó lại là anh, có đúng không?”

“Không phải!” Hàn Minh Thư đánh gãy lời anh: “Dạ Âu Thần, tính tình của anh có thể đừng táo bạo như vậy được không hả? Tôi cũng đã ở bên anh rồi, anh còn hung dữ với tôi như vậy?”

Bị cô chi trách một câu, Dạ Âu Thần mới hoàn hồn lại.

Đúng vậy đó, cô cũng đều đã ở bên cạnh mình rồi, anh hung dữ với cô làm cái gì? Dù sao thì cô chưa nói thì sớm muộn gì con trai cũng là của anh, cũng phải gọi anh là ba.

Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần mím đôi môi mỏng, sau đó nói.

“Vậy được rồi, tôi không hung dữ với em, tối nay tôi ở lại đây.”

“Tôi ở đây chờ con trai tôi trở về mở quà.”

Hàn Minh Thư trừng to mắt: “Anh thật sự muốn ở lại đây thật đó à? Không phải anh đã nói cho tôi thời gian rồi ư?”

“Cũng chỉ có hai ngày mà thôi, thời gian ngày hôm nay cũng đã qua một nửa rồi, em lại không muốn để tôi gặp thằng bé?”

“Tôi không phải là có ý đó…”

“Vậy thì để tôi ở lại đi.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô xoắn xuýt nhìn anh cả nữa ngày, trực tiếp đứng dậy: “Anh thích ở lại thì ở lại, tôi không quan tâm tới anh nữa.”



“A lô?”

Giọng nói của Tiểu Nhan vang lên từ bên kia điện thoại.

Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, có chút thành thật mà a lô một tiếng, sau đó cũng không biết nên nói cái gì.

Vốn dĩ cô có lời muốn nói, nhưng sau khi Dạ Âu Thần đến đây cô lại nuốt hết toàn bộ lời cần nói vào trong bụng.

“Minh Thư, cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì vậy, có chuyện gì không?” Giọng nói của Tiểu Nhan nghe rất nhỏ, hình như là đang cố gắng nói nhỏ lại, xung quanh còn có tiếng nói của người khác, có thể nhìn ra được hiện tại cô ấy không thuận tiện để nói chuyện.

Hàn Minh Thư cử động môi, ánh mắt có hơi mơ màng.

“Không có, không có chuyện gì hết.”

“Hả? Tớ còn tưởng là cậu có chuyện gì nữa đó, không có chuyện gì thì tớ cúp máy nha.”

Tiểu Nhan ở phía bên kia vừa muốn tắt điện thoại, Hàn Minh Thư ở bên đây đột nhiên kêu lên một tiếng dọa Tiểu Nhan phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy điện thoại, thấp thỏm hỏi: “Cậu sao vậy?”

Hàn Minh Thư bối rối hoàn hồn lại, đưa tay đẩy tay Dạ Âu Thần ra.

Cái tên khốn nạn này thừa dịp lúc cô không có chuẩn bị, thế mà lại kéo áo của cô lên sau đó thò tay vào trong.

Làm hại cô giật hết cả mình.

“Không có, không có gì hết.” Hàn Minh Thư vừa trả lời vừa đẩy tay của Dạ Âu Thần ra.

Nhưng mà sao cô có thể chống lại được sức lực của Dạ Âu Thần? Cô đẩy cũng không thể đẩy ra được nữa, ngược lại càng làm anh tiến thêm một bước, chưa đầy một lát hơi thở của Hàn Minh Thư liền trở nên có chút lộn xộn.

Tiểu Nhan vẫn còn chưa tắt điện thoại, nín thở nghe động tĩnh ở bên đây, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi: “Cậu thật sự không có chuyện gì hả?”

“Không có, không có chuyện gì đâu.” Giọng nói của cô nghe có chút rã rời, Hàn Minh Thư sợ là Tiểu Nhan sẽ sinh nghi, chỉ có thể đáp lời: “Tớ chỉ muốn nói với cậu là đừng chơi quá muộn, trở về nhà sớm một chút…”

Nói được một nửa, Hàn Minh Thư nhanh chóng cắn môi, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

“Ha…” Sau lưng truyền đến một tiếng cười trầm thấp gợi cảm của người đàn ông, Hàn Minh Thư nghe thấy mà lỗ tai nóng lên từng đợt, còn tiếp tục như vậy nữa cô sẽ hoàn toàn bại lộ ở trước mặt của Tiểu Nhan.

Hàn Minh Thư không hề nghĩ ngợi gì, trực tiếp cúp điện thoại, điện thoại bị Dạ Âu Thần cầm lấy để lên cái bàn ở bên cạnh, sau đó hai tay của cô lại bị Dạ Âu Thần khống chế nhấn cô bên bàn trang điểm.

Anh lấn người lên, ngậm lấy khóe môi của cô, ánh mắt sắc bén.

“Nếu như không phải tôi đi lên, có phải em lại muốn đem con trai tôi đi nữa không vậy?”

Hàn Minh Thư chột dạ né tránh ánh mắt của anh: “Tôi không có…”

Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần đuổi theo: “Cái này mà còn không có, vậy em nói xem em gọi điện thoại là muốn làm cái gì hả?”

Anh vừa nói chuyện, động tác trên tay cũng không dừng lại, Hàn Minh Thư bị anh giày vò đến nỗi ý thức gần như không thể tập trung được, trong lòng cũng run rẩy theo.

“Anh, anh không… Không phải lúc nãy đều đã nghe được rồi à? Tôi kêu cậu ấy về sớm một chút, tôi không có…”

“Là bởi vì tôi có ở đây?” Dạ Âu Thần cười nhạo lên tiếng nói, trừng mắt nhìn, cắn cắn cái cằm trắng nõn của cô, bởi vì làn da của cô rất trắng lại mịn màng, cho nên cái cằm của cô liền xuất hiện dấu răng đỏ rất nhanh.

Dạ Âu Thần nhìn dấu răng này cảm thấy thật đáng yêu, lại cúi đầu xuống hôn một cái.

“Người phụ nữ này, lúc nhẫn tâm thì chẳng có ai lợi hại bằng em, làm cho tôi phải để ý, nếu không thì tối hôm nay tôi đã không gặp được con trai tôi rồi.”

“Đau quá!”

Hàn Minh Thư kháng nghị đưa tay đẩy anh ra.

Hai tay lại bị anh bắt được, Dạ Âu Thần nheo mắt lại: “Vậy em phải nhớ kỹ, sau này không cho phép em đẩy tôi ra như thế.”

Cái cằm của Hàn Minh Thư bị anh cắn một cái, hai tay lại bị anh bắt được, bây giờ bộ dạng quần áo xốc xếch lại bị anh đặt ở trên bàn trang điểm, quả thật buồn bực không chịu nổi.

“Được rồi, tôi biết rồi… Buông tôi ra đi, chắc có lẽ là bọn họ sẽ trở lại rất nhanh.”

Dạ Âu Thần không dừng động tác.

“Dạ Âu Thần?”

Hàn Minh Thư đẩy anh, đột nhiên Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có ánh sáng thiêu đốt mãnh liệt làm cho người ta phải kinh ngạc: “Anh, anh không phải…”

“Ừ.” Dạ Âu Thần thành thật gật gật đầu: “Quá trình chờ đợi quá nhàm chán, chúng ta đến làm chuyện có ý nghĩa hơn đi?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cái gì mà chuyện có ý nghĩa hơn hả? Bây giờ cô chỉ muốn trốn thôi, Hàn Minh Thư làm như không nghe thấy lời anh nói, đẩy anh ra muốn đi khỏi, kết quả một giây sau hai chân của cô liền bay lên trên không, trực tiếp bị người ta bế lên.

“Bây giờ muốn trốn à? Đã chậm rồi.”

“Dạ Âu Thần!”

Trước mắt Hàn Minh Thư quay cuồng một trận, cả người cô đã được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, cô bị dọa đến nỗi biến sắc, nhanh chóng đẩy anh ra: “Cửa, cửa không có khóa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play