Dạ Âu Thần không nói một lời, đôi mắt đang âm trầm như bóng đêm nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.

Trong ánh mắt như thế này, Hàn Minh Thư cảm giác được lòng của mình dường như chậm rãi trầm xuống, cô không muốn nói, anh ép buộc cô nói.

Cô nói rồi, rõ ràng anh đã nói là không tức giận nhưng mà bây giờ ánh mắt này…

Rõ ràng có vẻ như là không tin tưởng cô.

Trong lòng của Hàn Minh Thư rất tức giận, cô giận dỗi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, sau đó đẩy anh qua một bên rồi muốn đi.

Ai ngờ còn chưa bước đi được hai bước, cổ tay lại bị Dạ Âu Thần giữ lại, cô giận dữ nói: “Anh buông tay ra!”

Thân thể cao lớn của anh trực tiếp bước tới nhấn cô bên cạnh cửa.

“Sao vậy? Tôi chờ em ở đây cả nửa ngày, em chạy đi gặp người đàn ông khác mà không cho tôi ghen tuông giận dỗi nữa à?”

Hàn Minh Thư lớn tiếng đáp lại: “Lúc nãy rõ ràng anh đã đồng ý với tôi là sẽ không tức giận.”

“Cho nên tôi đã quát em rồi à? Tôi đã phát cáu với em rồi à?” Dạ Âu Thần lạnh lùng hỏi lại cô một câu.

Trong nháy mắt cô sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn dáng vẻ lạnh lùng lúc này của Dạ Âu Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, cảm giác áy náy trước đó vào thời điểm này biến mất không còn gì nữa, còn lại… Chỉ là cảm giác ấm ức.

Cô cắn môi dưới, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Cả nửa ngày cô rủ tầm mắt xuống, nhận mệnh nói.

“Đúng vậy, anh không nổi giận với tôi, cũng không hét lên với tôi, là do tôi đã già mồm có được chưa hả? Nói cũng đã nói xong rồi, tôi có thể đi vào nhà chưa?”

Dạ Âu Thần: “…”

Nhìn người phụ nữ đang buông thõng tầm mắt, chỉ thiếu việc dán hai chữ ấm ức lên trên mặt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

Rõ ràng người bị vứt bỏ là anh, anh đứng đợi cô cả nửa ngày ở cửa ra vào giống như là một kẻ ngu, sau khi nghe thấy cô nói đi siêu thị mua đồ, anh đành phải dặn dò cho người mang quà vào trong nhà trước, sau đó mới đi đến siêu thị tìm cô.

Kết quả không tìm được người, cô lại nói với mình vốn dĩ cô đến bệnh viện.

Hơn nữa còn là đi xem một người đàn ông khác, vậy mà người đàn ông kia lại là người có ý đồ với cô.

Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy cô, sức lực vô cùng lớn.

“Ách…”

Không đợi Hàn Minh Thư đẩy anh ra, chỉ nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Dạ Âu Thần vang bên tai.

“Đều tại tôi được chưa? Tôi không nên nói chuyện lạnh nhạt với em, cũng không nên đứng chờ em ở đây từ sớm, càng không nên đứng đây chờ đợi em giống là một kẻ ngu, nói là mình sẽ trở về mà còn đến siêu thị tìm em vài vòng, lo lắng em lại xảy ra chuyện gì đó…”

Bàn tay đang đẩy lồng ngực của anh đã dừng lại, Hàn Minh Thư cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, đôi môi hồng hào hơi hé ra, một chữ cũng không nói nên lời.

“Anh… Anh đến siêu thị tìm tôi?”

Đối phương không trả lời.

“Nhưng mà không phải tôi đã nói… kêu anh chờ em một lát rồi hả?”

“Em cảm thấy tôi có thể yên tâm được à?”

Hàn Minh Thư: “…”

Thôi bỏ đi, cô còn giận dỗi gì với anh cơ chứ.

Cho dù anh nói chuyện lạnh nhạt với mình cũng là bởi vì quan tâm ghen tuông cho nên mới có loại tâm trạng này, nếu như sau khi mình nói những lời đó, mặt anh không biểu cảm thậm chí cảm thấy chẳng làm sao hết, vậy thì cô mới thật sự cần phải nổi giận.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư có chút ảo não nói: “Được rồi được rồi, tôi cũng không rảnh để cãi nhau với anh, anh đợi tôi làm gì vậy?”

“Món quà.”

Giọng nói của người đàn ông rầu rĩ không vui.

“Quà gì thế?” Hàn Minh Thư không hiểu người này vừa mới tan làm là chạy đến cửa nhà chờ cô, rốt cuộc là anh chuẩn bị cho Bé Đậu Nành cái gì thế?

“Đi vào trong thì biết thôi.”

Dạ Âu Thần nắm tay cô trực tiếp đi đến cửa, thuần thục nhấn mật mã.

Nhìn cảnh tượng này, Hàn Minh Thư nhịn không được mà trợn trắng mắt.

“Anh lại thừa dịp lúc tôi không có ở đây mở cửa đi vào nhà?”

“Mật mã anh nhớ kỹ lắm, quên không được.”

Rắc.

Cửa mở ra, Dạ Âu Thần kéo Hàn Minh Thư vào trong.

Trong lòng Hàn Minh Thư đang rất bực bội, sau khi đi vào thì trực tiếp xoay người lại đổi giày trước cửa, kết quả ngẩng đầu lên chuẩn bị đi vào trong thì bước chân của cô dừng lại, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Có chuyện… Gì đây?

Cô đi vào nhầm nhà rồi hả?

Tại sao ở trước mặt lại chất đống xe đồ chơi to nhỏ dành cho trẻ con, còn có các loại mô hình làm cho cô cảm thấy không xong rồi.

“Đây là?” Hàn Minh Thư bị chấn động vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

Dạ Âu Thần đi ra phía sau lưng cô, vẫn không nói một lời như cũ.

Hàn Minh Thư nhìn đồ vật trước mắt, hơn nửa ngày mới khôi phục lại thần trí, cô quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần một chút.

“Quà mà anh vừa nói chính là cái này đó à?”

Cho nên bỗng nhiên anh lại đến nhà chờ cô chính là vì muốn tặng quà cho Bé Đậu Nành?

Nhưng mà ngày hôm nay Bé Đậu Nành… Ra ngoài với Tiểu Nhan rồi.

“Ừm.” Đôi mắt của Dạ Âu Thần hơi sâu hơn, nhìn xung quanh bốn phía, sau đó hỏi: “Con trai anh đâu rồi?”

Hàn Minh Thư mấp máy môi, trừng mắt liếc nhìn anh một cái rồi lại nói: “Thằng bé vẫn còn chưa nhận anh, anh đừng có tự mình đa tình nữa, huống hồ gì… Anh mua nhiều đồ như thế chưa chắc là nó sẽ thích.”

Nghe nói vậy, sắc mặt của Dạ Âu Thần thay đổi, anh nhìn về phía Hàn Minh Thư, lông mày nhíu lại.

“Không thích hả?”

Sau khi hỏi xong, dường như là tay chân của anh có chút luống cuống: “Tôi chưa từng gặp con nít, cho nên… Không biết là bọn chúng thích quà như thế nào, em…”

“Thôi bỏ đi.” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Quà cáp gì đó trước tiên cứ để qua một bên đi, anh mua nhiều đồ như thế chất đống ở nơi này, làm sao bây giờ, đường đi còn không có nữa kìa.”

Dạ Âu Thần nhìn mấy món đỗ chơi chất đồng trước mặt giống như là một ngọn núi nhỏ, phát hiện cô nói đúng rồi, quà cáp chất đây cả phòng khách, có muốn bước qua cũng khó khăn.

Đôi môi của anh giật giật, cuối cùng nói: “Dọn đi một nửa, để lại một nửa.”

“Để lại một nửa hả?” Hàn Minh Thư mở to mắt: “Để lại một nửa làm cái gì?”

“Đây chính là những món quà anh đã cẫn thận chọn cho con trai của anh, toàn bộ đều đem đi hết thì con trai của anh trở về chơi cái gì đây?”

Hân Minh Thự: *…”

Nghe ý tứ này của anh, chắc là tối ngày hôm nay chuẩn bị ở lại đây hả?

Không thể nào?

Hàn Minh Thư cắn môi, đến bây giờ cô còn cảm thấy mình vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý cho.

thật tốt Hai người giống nhau như thế, một khi gặp mặt sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Hai người Bé Đậu Nành và Dạ Âu Thần chắc sẽ đều kinh ngạc về diện mạo của đối phương?

Đến lúc đó cô lại phải giải thích với hai người như thê nào đây chứ?

Thật là bực mình muốn chết.

Cô còn đang phiền não, Dạ Âu Thần ở phía bên kia đã gọi điện thoại cho người tới, rất nhanh liền có nhân viên làm việc đến khiêng đồ đi, sau khi dọn được một nửa, không khí xung quanh dường như cũng trở nên không thuận hơn, Hàn Minh Thư cảm giác bầu không khí đã tốt hơn nhiều, nhìn đồ vật còn dư lại, lại nói với nhân viên làm việc: “Dọn thêm một nửa nữa đi, để lại mấy món là được rồi.”

Nhân viên làm việc là nghe theo mệnh lệnh của Dạ Âu Thần mới làm, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Hàn Minh Thư thì không khỏi nhìn về phía Dạ Âu Thần thăm dò ý kiến của anh.

Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư, phát hiện cô chớp mắt, trong đôi mắt xinh đẹp trong trẻo bình tĩnh không hề lay động nhìn về phía anh.

Ánh mắt như vậy, yết hầu của Dạ Âu Thần giật giật, khàn giọng trách móc: “Dựa theo lời của cô ấy nói mà làm.”

“Dạ cậu Dạ.”

Nhân viên làm việc lại tiếp tục dọn một nửa số quà còn lại, chỉ còn lại có mấy món.

“Em xác định từng này sẽ không quá ít, nếu như con trai của anh không hài lòng, không đồng ý nhận anh thì làm sao bây giờ?”

Hàn Minh Thư: “…yên tâm đi, sẽ không không nhận anh đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play