“Bữa trưa tới rồi.” Tiểu Nhan đẩy cửa đi vào, rõ ràng giọng điệu và sắc mặt hoàn toàn khác với lúc đi, lúc đi mặt cô ấy rất nhiệt huyết, như sắp lên chiến trường.

Nhưng khi trở về mặt cô ấy lại đen như đít nồi, như thể bị ai bắt nạt.

“Sao thế?” Hàn Minh Thư liếc nhìn cô ấy, buồn cười hỏi: “Chẳng lẽ cậu cãi nhau với trợ lý Lang?”

Tiểu Nhan nghe vậy thì hừ lạnh: “Dựa vào anh ta cũng muốn cãi nhau với tớ? Anh ta chỉ có thể bị tớ mắng đến mức không thể phản bác lại được không?” Nói xong, Tiểu Nhan lắc lắc chiếc túi trong tay mình trước mặt Hàn Minh Thư: “Cậu mau nhận lấy bữa trưa tình yêu của cậu đi.”

Bốn chữ ‘bữa trưa tình yêu’ này đã làm Hàn Minh Thư đỏ mặt, rồi không tình nguyện đi tới, khẽ ho một tiếng: “Nếu cậu cầm tới, thì tớ cho cậu đó, hôm nay tớ bỗng muốn ăn ít cháo thanh đạm trong căn tin.”

Nói xong, Hàn Minh Thư bắt đầu thu dọn đồ đạc, rồi đi xuống lầu.

Tiểu Nhan biến sắc, vội đi tới ngăn cản.

“Cậu có lầm không vậy? Đây là bữa trưa tình yêu mà Dạ Âu Thần chuẩn bị cho cậu, nếu để cậu Dạ biết cậu đưa nó cho tớ ăn, thì tớ chết chắc.”

Hàn Minh Thư: “... Cậu đừng nói anh ấy như tên giết người điên cuồng vậy, chỉ là một bữa trưa thôi mà.”

“Hả?” Tiểu Nhan nhướng mày nói: “Cậu khó chịu khi tớ nói anh ta là tên giết người điên cuồng? Cậu bảo vệ anh ta?”

Hàn Minh Thư: “...”

“Được rồi, mau ăn bữa trưa tình yêu của cậu đi, tớ đi xuống trước.”

Tiểu Nhan cũng không đợi cô phản ứng lại, đã nhét thẳng chiếc túi vào tay cô, rồi xoay người bỏ chạy, tiện thể đóng cửa văn phòng của cô lại.

Cuối cùng Hàn Minh Thư đành cầm chiếc túi đi vào phòng nghỉ ngơi, sau khi mở ra mới phát hiện là một hộp cơm có vẻ ngoài rất tinh xảo, vừa mở nắp hộp ra đã nhìn thấy đồ ăn kết hợp mặn nhạt, và một bát canh bổ dưỡng ở bên trong.

Ting...

Điện thoại rung lên, Hàn Minh Thư liếc nhìn điện thoại đang nằm ở trên bàn, đúng lúc màn hình hiển thị tin nhắn messenger do Dạ Âu Thần gửi tới.

[Em ăn cơm ngon miệng, tan làm tôi sẽ tới đón em.]

Hàn Minh Thư đọc tin nhắn này, rồi lại nhìn bữa trưa trước mặt, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Sao trông bọn họ giống như đôi nam nữ đang yêu nhau mặn nồng vậy?

Dạ Âu Thần không giống như người sẽ gửi bữa trưa tình yêu cho cô.

Nhưng... giờ gặp lại, anh đã làm không ít chuyện khiến cô ngạc nhiên và thán phục.

Ăn xong bữa trưa, Hàn Minh Thư liền dọn dẹp, rồi ngả người xuống ghế sofa nghỉ ngơi.

Dạ Âu Thần chỉ gửi cho cô hai tin nhắn, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Giờ nghỉ trưa trôi qua.

Vừa bắt đầu làm ca chiều thì có một vị khách tới, nói muốn đặt may một lô đồng phục mẫu xuân hè, vừa nghe thấy đơn hàng lớn này, Tiểu Nhan liền mời người ta tới văn phòng, để Hàn Minh Thư trực tiếp bàn bạc với đối phương.

“Chào cô Hàn.”

Người tới là một người đàn ông trung niên, mặc vest mang giày da, trông da dẻ và trạng thái tinh thần đều rất tốt, vừa nhìn đã biết là người thành đạt.

Ông ta đưa cho Hàn Minh Thư một tấm danh thiếp.

“Tôi là giám đốc công ty Lam Thiên, lần này tôi muốn bàn bạc với công ty các cô về đồng phục cho xuân hè năm sau, không biết cô Hàn có ý tưởng gì hay không?”

Hàn Minh Thư nhận lấy tấm danh thiếp, nghiêm túc xem xét, rồi mới nở nụ cười.

“Chào giám đốc Dịch.”

“Mời ông ngồi bên này.” Hàn Minh Thư dẫn ông tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Không biết giám đốc Dịch có yêu cầu gì về mẫu đồng phục xuân hè không? Ông có thể nói sơ lược với tôi, rồi bên tôi sẽ đưa ra bản nháp để ông xem thử.”

Tiểu Nhan thấy hai người bàn bạc công việc, thì thức thời xoay người đi tới phòng trà pha cà phê.

Tiểu Nhan pha cà phê rất nhanh, đến khi cô pha xong thì Hàn Minh Thư và giám đốc Dịch đã đi sâu vào nhiều vấn đề, đang dẫn dắt đến chủ đề chính.

“Giám đốc Dịch, đây là cà phê của ông.”

“Ồ? Cảm ơn cô.” Giám đốc Dịch nhận lấy tách cà phê, ông rất lịch sự, hơn nữa còn rất học thức, không những nhận lấy bằng hai tay, mà còn đích thân cảm ơn Tiểu Nhan, sau khi nhấp một ngụm cà phê còn khen ngợi: “Vị cà phê này rất ngon, là cô tự tay pha à?”

Tiểu Nhan được khen thì hơi lâng lâng gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Rất ngon, tay nghề của cô rất khéo.”

Nói xong ông lại nhìn Hàn Minh Thư, gật đầu khen ngợi: “Quý công ty thật sự có nhiều nhân tài, không những thiết kế tác phẩm tinh xảo, mà ngay cả tay nghề pha cà phê cũng số một. Xem ra công ty của cô Hàn đúng là ngọa hổ tàng long, ha ha ha.”

Hàn Minh Thư sửng sốt, rồi cười nói: “Giám đốc Dịch quá khen rồi, đây là chuyện chúng tôi nên làm thôi.”

Hai bên lại hàn huyên một lúc, rồi giám đốc Dịch đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đã hiểu rõ tình hình sơ bộ rồi, để tôi về bàn bạc với tổng giám đốc công ty chúng tôi đã, nếu không có vấn đề gì, thì ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng tới ký với cô.”

Tiểu Nhan lên tiếng ngay: “Giám đốc Dịch, vậy để tôi tiễn ông.”

“Được được được.”

Tiểu Nhan tiễn người rời đi xong, thì quay về không khỏi nhảy cẫng lên: “Trời ơi, giám đốc Dịch này thật dễ nói chuyện đúng không? Không ngờ người ngồi ở vị trí cao lại có thái độ chuẩn mực như thế, thật hiếm thấy, hơn nữa ông ta còn rất khách khí với cậu và tớ, nhất là cậu.”

“Tớ?”

“Đúng vậy, cậu không nhận ra à? Ông ta nhìn cậu với ánh mắt rất tôn kính.”

Hàn Minh Thư: “...”

Cô không chú ý, cô chỉ cảm thấy thái độ người này rất chuẩn mực, chứ không thấy ông ta đối đãi gì khác với mình.

Thậm chí cô còn cảm thấy dùng từ tôn kính này, thật sự quá lời rồi.

“Cậu cảm nhận sai rồi đúng không?” Hàn Minh Thư vừa xoay người vừa căn dặn: “Cậu chuẩn bị một lát đi, rồi thảo luận chi tiết về vụ làm ăn này với tớ, sau đó chúng ta sẽ bắt tay vào làm việc.”

“Ừm.” Tiểu Nhan đuổi theo bước chân cô: “Tớ cảm thấy cơ hội ký được đơn hàng này phải hơn 95%. Minh Thư, liệu có phải bạn anh cậu không? Tớ thật sự cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn cậu rất khác biệt.”

Hàn Minh Thư nghe đến đây mới phản ứng lại.

“Cậu nói vậy cũng có khả năng, dù gì hôm đó sau khi đi dự tiệc, khách hàng của chúng ta bỗng tăng lên nhanh chóng, công ty Lam Thiên... Tối đó khi cậu đi mời rượu cùng anh tớ, có ấn tượng gì với công ty này không?”

Tiểu Nhan bị hỏi đến ngẩn người, ngơ ngác trả lời: “Tớ, tớ làm sao có thể có ấn tượng gì? Mặc dù hôm đó tớ thật sự làm quen với rất nhiều người, nhưng tớ cũng uống không ít rượu, đầu óc luôn mơ màng, cộng thêm đôi giày cao gót tối hôm đó hoàn toàn không phải size của tớ, còn làm chân tớ chảy máu. Nên dù tớ có đi mời rượu, thì toàn bộ sự chú ý của tớ cũng dồn hết lên chân của tớ.”

Hàn Minh Thư nghe đến đây thì không khỏi nhíu mày: “Chân cậu bị thương?”

“Ôi cha, chỉ là vết thương nhỏ, rách da tý thôi, tớ đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Cậu chú ý một chút, lần sau giày nhỏ quá thì đừng mang, nhưng anh tớ cũng thật là, sao lại để cậu uống nhiều như vậy? Chẳng có một chút thương hoa tiếc ngọc.”

“Tớ cũng cảm thấy anh ấy không hề thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ là một tảng băng di động, nếu là người phụ nữ khác, e rằng đã sớm chạy mất dép rồi, nhưng tại sao tớ vẫn một lòng thích anh ấy nhỉ?”

Hàn Minh Thư ngẩn người, rồi cười nói: “Có lẽ là vì cậu khá thích ngược?”

“Minh Thư, cậu lại trêu chọc tớ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play