Tiểu Nhan cũng đồng tình với những lời này.
Những năm trở lại đây cô vẫn luôn làm việc cạnh Hàn Minh Thư, tận mắt trông thấy Hàn Đông đối xử với Hàn Minh Thư tốt đến nhường nào, đến nỗi cô còn thấy hâm mộ nữa là. Nhưng cô lại không muốn làm em gái của Hàn Đông, lúc ban đầu co cũng chẳng thích anh lắm, nhưng dần dần...
Nghĩ đến đây Tiểu Nhan bỗng hoàn hồn lại.
"Cậu nói đúng, có lẽ là do anh ấy không biết yêu đương thật, hoặc có lẽ là anh ấy hiểu, chẳng qua là không có tình cảm với tớ thôi." Tiểu Nhan tay chống cằm, mặt buồn thiu nói: "Có lẽ tính cách anh ấy vốn vô tâm, tớ sẽ không thể theo đuổi được anh ấy đâu."
"Cậu đừng dễ nản như vậy chứ, thật ra tớ nghĩ anh ấy đối xử với cậu như vậy mới hay đó chứ." Hàn Minh Thư cầm tay Tiểu Nhan rồi cười khẽ nói: "Bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào, tất cả cơ hội đều thuộc về cậu, đúng không nè?"
"Của tớ sao?" Tiểu Nhan ngớ người, đoạn cô hồ nghi hỏi: "Tớ thì có cơ hội gì chứ?"
Trông thấy dáng vẻ ngu ngơ của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư không kìm được đưa tay chọc vào trán cô rồi nhẹ giọng nhắc nhở:
"Gần quan được ban lộc, cậu thử nói xem cậu có cơ hội không?"
Tiểu Nhan ngây ra một lúc rồi bỗng giật mình tỉnh ngộ, cô cười nói:
"Cậu nói đúng lắm, bây giờ ngày nào tớ cũng ở cạnh Bé đậu nành, gần anh ấy như vậy, là gần quan được ăn lộc chứ còn gì nữa... Minh Thư, cậu tốt quá đi, may mà có cậu nhắc. Được được! Tớ quyết định rồi, cho dù Hàn Đông là người vô tâm tớ cũng nhất định phải cưa được anh ấy!"
Vừa dứt lời thì bỗng Tiểu Nhan nheo mắt lại như vừa nghĩ ra kế gì hay ho lắm, cô ôm vai Hàn Minh Thư rồi nói: "Cậu thấy tớ chuốc thuốc mê rồi ra tay tốt hơn hay là cứ mạnh bạo cưỡng ép sẽ tốt hơn?"
Hàn Minh Thư nghẹn lời.
Môi cô khẽ run rẩy, nhận ra bản thân thật sự không biết nên nói gì cho phải nữa.
"Chậc, cưỡng ép mạnh bạo thì có lẽ tớ không đủ sức, tốt hơn hết là chuốc thuốc rồi muốn làm gì làm!" Tiểu Nhan tiếp tục nói về kế hoạch của mình. Hàn Minh Thư cũng để mặc cô nói, dù gì cô cũng biết thừa Tiểu Nhan chỉ được cái mồm thôi chứ gan thì như thỏ đế.
Nhưng biết đâu được bỗng một ngày cô ấy lên cơn rồi chuốc mê Hàn Đông thật thì sao?.
ngôn tình tổng tài"Đúng rồi." Tiểu Nhan bỗng nghiêm mặt nói: "Chuyện tình cảm của cậu xử lý tới đâu rồi?"
Hàn Minh Thư không muốn nhắc tới chuyện đó lắm, cô đáp qua loa:
"Có gì đâu mà xử lý, vẫn như vậy thôi."
Tiểu Nhan nhận ra sự tránh né trong câu trả lời của cô nên cũng không cố nài ép.
Buổi sáng mau chóng trôi đi, vào giữa trưa khi hai người tạm gác công việc qua một bên định sẽ tới căn tin ăn cơm thì bỗng nhận được một cuộc gọi.
Hàn Minh Thư nhìn lướt qua dòng tên hiển thị, có cảm giác hơi quen quen.
"A lô?"
"Cô Hàn, tôi là Lang An."
Lang An? Hàn Minh Thư thoáng khựng lại giây lát, anh ta gọi cho cô để làm gì chứ?
"Cậu Dạ bảo tôi tới đưa cơm cho cô, giờ tôi đang ở dưới lầu, cô có rảnh không? Có thể xuống lấy không ạ?"
Cả văn phòng lặng như tờ, Tiểu Nhan có thể nghe rõ mồm một cuộc trò chuyện giữa Lang An và Hàn Minh Thư, cô trừng mắt nói: "Đưa cơm sao không đưa lên lầu? Còn bắt người ta phải xuống lầu lấy mới chịu à?"
"Tiếp tân của công ty các cô không cho tôi vào." Lang An đứng ngoài cửa bất lực nhìn về phía tiếp tân.
Nghe anh ta nói vậy thì Hàn Minh Thư mới nhớ ra chuyện mình đã dặn tiếp tân và bảo vệ là không được tùy ý để người lạ vào trong, bởi vì mấy hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá, cô không muốn khiến công ty bị liên lụy.
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư liền nói: "Tôi biết rồi, giờ tôi xuống ngay."
"Đợi chút, tớ đi lấy cho." Tiểu Nhan chủ động ôm việc, Hàn Minh Thư gật đầu nói: "Ừm."
Hàn Minh Thư cúp máy rồi ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
Sai trợ lý Lang An đưa cơm cho cô sao? Chắc anh ta đang tức muốn bể phổi rồi.
"Chậc chậc, chiêu trò theo đuổi bà xã như này đúng là đặc biệt, để tớ xuống lấy cơm cho cậu, đợi chút nha."
Khi Tiểu Nhan xuống dưới lầu, từ xa cô đã trông thấy Lang An đang cầm một chiếc túi to đứng trước cửa, thật ra thì trước kia cô cũng không có ác cảm gì với anh ta cả.
Nhưng từ lúc anh ta nói với cô những lời đó, còn chất vấn Minh Thư tại sao lại quay về thì ấn tượng của cô về anh ta đã thay đổi hoàn toàn.
Thái độ của cô với anh ta cũng rất khó ở, vừa bước tới đã xụ mặt nói ngay: "Đưa đồ cho tôi."
Lăng An nghe có người nói chuyện với mình, vừa trông thấy Tiêu Nhan anh liền vô thức nhăn mặt, miệng nói: "Sao lại là cô?"
"Sao hả? Không muốn gặp tôi à? Tiểu Nhan cười khẩy rồi nói: "Sợ bị tôi chửi à?"
Lang An nghe vậy liền cau mày đáp: "Tôi không có ý đó."
"Vậy anh đưa đồ đây, xong rồi mau biến cho khuất mắt."
Lang An hết biết nói gì.
Trông thấy Tiểu Nhan dùng dằn khó ở anh ta chợt ngộ ra là những lời mình nói trước kia đã chọc điên cô, có vẻ như cô ấy đã xem anh như kẻ thù rồi.
Anh không đưa đồ cho cô ngay mà nhẹ giọng nói: "Cô còn nhớ những gì tôi nói lúc ở bãi đỗ xe à?"
"Bãi đỗ xe?" Tiểu Nhan khoanh tay nói, vẻ mặt lạnh lùng khinh khi: "Tôi không hiểu anh đang nói gì sất."
"Lúc tôi hỏi hai cô tại sao lại quay về đó." Hiện giờ cô chối như vậy chắc hẳn đã tức giận lắm rồi. Anh nhìn cô gái đã năm năm không gặp này, càng lúc càng nóng tình ròi, Lang An bất lực nói: "Những lời đó là do tôi nói bậy cả, xin lỗi cô. Bao năm qua cậu Dạ vẫn cứ nhung nhớ cô Hàn Minh Thư, hơn nữa... Trong tiềm thức tôi vẫn luôn xem cô ấy như cô chủ. Nhưng cô là bạn thân của cô ấy, cô bất bình thay cho cô ấy, vậy tôi cũng là trợ lý của cậu Dạ, tất nhiên sẽ đứng về phía cậu ấy, ít nhiều gì cũng sẽ trách cô ấy, nhưng..."
"Ngưng ngưng!" Tiêu Nhan vung tay cắt ngang lời anh, đoạn cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng giải thích: "Tôi không quan tâm anh đứng về phía ai, coi như tôi bênh Hàn Minh Thư đi, tôi đâu có hỏi anh mấy chuyện đó đâu chứ? Anh không phải giải thích gì nhiều, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm. Chuyện tình cảm thì chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi, những người không liên quan như tôi cần gì phải nhúng tay chứ? Anh đưa đồ cho tôi rồi đi đi."
Cô tỏ vẻ chán không thèm nói đến, Lang An cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đưa hộp cơm cho cô, Tiểu Nhan cầm lấy rồi xoay người đi ngay, chẳng thèm ừ hử gì.
Thấy bóng dáng lạnh lùng của cô, Lang An lại nhớ đến cảnh tượng cô say rượu vào năm năm trước, lúc đó vừa mở của cô đã lao ngay tới ôm anh rồi dụi vào người anh, đôi môi mềm mại của cô chạm vào hầu kết của anh, và cả xúc cảm lưu lại nơi bàn tay khi anh ôm cô vào phòng.
Từ sau lúc đó trong giấc mơ của anh thường xuyên xuất hiện bóng dáng của một cô gái.
Năm năm nay bà chủ biến đâu mất tăm, cậu Dạ tìm muốn phát khùng lên.
Nhưng nào đâu phải chỉ có mình anh ấy phát khùng chứ? Lang An vẫn luôn ghi nhớ cô gái tên Tiểu Nhan kia, chẳng qua...
Anh ta là trợ lý, là cấp dưới...
Vậy nên chuyện gì cũng phải đặt cậu Dạ lên đầu, đành phải tạm gác chuyện của mình qua một bên.
Không ngờ có ngày hai người sẽ gặp lại, nhưng giờ đây họ lại trở thành kẻ thù...