*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thân thiết sao?
Ngẫm lại, lúc cô nói chuyện với bé Đậu Nành đúng là thân thiết thật.
Không, đó hẳn nên gọi thân mật.
Dù sao cũng là con trai cô, Hàn Minh Thư không thân mật với con trai cô thì thân mặt với ai.
Thấy mặt cô trắng bệch, Dạ Âu Thần liền biết suy đoán của anh đã đúng, bởi vì ban đêm ở bệnh viện rất yên tĩnh, lúc nãy khi Hàn Minh Thư nói chuyện điện thoại, Dạ Âu Thần nghe rõ ràng đó là tiếng của trẻ con.
Anh mím môi, nhìn Hàn Minh Thư.
“Là ai?”
Giọng anh rất lạnh nghe như đang chất vất cô.
Hàn Minh Thư sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, cô cắn môi hỏi ngược lại: “Anh dựa vào cái gì mà chất vấn tôi?”
Dạ Âu Thần ngừng một lát rồi nói: “Dựa vào cái gì sao?”
“Đúng, dựa vào cái gì?” Vừa nói xong, dũng khí cô cũng tăng lên, Hàn Minh Thư cười lạnh: “Tôi gọi cho ai, thân mật với a mắc mớ gì đến anh? Anh không những bắt tôi nửa đêm chạy đến bệnh viện làm bảo mẫu cho anh mà còn bắt tôi phải nghe lệnh của anh nữa à? Đây là chuyện riêng của tôi, nhất thiết phải báo cáo cho anh biết sao?”
Nói xong, Hàn Minh Thư dùng sức đẩy anh sang bên cạnh, sau đó cất bước rời khỏi nhà vệ sinh.
Lời cô nói khiến Dạ Âu Thần có chút mông lung.
Thấy cô đi ra, anh cũng lập tức xoay người đi theo.
“Đứa bé ở nhà hàng lần trước là ai?
Bước chân của Hàn Minh Thư khựng lại.
Mặt cô tái mét, sau gáy như bị người đập mạnh một cái, đứng đờ người nửa ngày không phản ứng gì.
Trong đầu cô chỉ còn lại suy nghĩ.
Anh nhìn thấy rồi sao?
Lần trước ở nhà hàng cũng đã bị anh bắt gặp?
Thế tại sao anh lại giữ im lặng đến tận bây giờ?
Nếu như anh đã thấy bé Đậu Nành rồi, tại sao lại không vạch trần cô? Hay là anh vẫn đang chờ cơ hội?
Nghĩ như thế, Hàn Minh Thư cảm thấy cả người lạnh toát, cô không quay lại, chỉ dùng sức cắn chặc môi dưới.
Dạ Âu Thần nhìn phía sau cô, sắc mặt lạnh lùng.
“Đó là con trai của em sao?”
Hàn Minh Thư: “..”
“Là thật sao?”
Hàn Minh Thư: “..”
“Em sinh với người nào?” Dạ Âu Thần nhìn chăm chäm sau gáy cô, ánh mắt dần lạnh băng.
Nhiệt độ xung quanh Dạ Âu Thần từ từ thấp xuống, Hàn Minh Thư đang đờ người bỗng chốc hốt hoảng, cô chậm chạp.
quay đầu lại, tâm mắt từ từ di chuyển về phía Dạ Âu Thần.
Sao anh lại hỏi cô như vậy? Anh thấy bé Đậu Nành rồi, không lẽ anh không nghĩ là bé Đậu Nành là…
Nếu vậy sao giờ anh còn hỏi cô như thế?
Anh đang thăm dò cô hay là có mục đích khác?
Vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Minh Thu chọc giận Dạ Âu Thần, anh tiến đến nảm lấy vai của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đang hỏi em đó”
Cô không biết.
Hiện giờ trong đầu cô đang rất rối.
Cô cứ tưởng mình đã che giấu rất tốt rồi, nhưng tại sao Dạ Âu Thần lại biết?
Tại sao đến bây giờ anh mới nói?
©ô thực sự không nghĩ ra rốt cuộc mục đích của anh là gì, cho nên cô không dám tùy tiện trả lời câu hỏi của anh.
Một lúc sau, Dạ Âu Thần thấy cô không trả lời, đầu óc dần tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Người em vừa nói điện thoại, với đứa bé trong nhà hàng là cùng một người có đúng không?”
Hàn Minh Thư không gật đầu, cũng không phủ nhận.
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, thằng bé là ai? Minh Thư, năm năm qua em đã làm những chuyện gì sau lưng tôi?”
Trong mắt anh đầy phẫn nộ, vẻ mặt vừa xoắn xuýt lại vừa thống khổ.
“Ngày đó tôi thấy đứa bé ở nhà hàng cứ tưởng đó là con của Tiểu Nhan, nhưng hôm nay thăng bé lại điện cho em…Minh Thư, mấy năm qua em ở với ai? Nếu đứa bé đó là con em, vậy thì em đã sinh với người nào?”
Một chuỗi câu hỏi làm Hàn Thu Minh cảm thấy hoang mang vô cùng.
Ý của anh là sao? Anh nói như vậy nghĩa là anh chưa thấy mặt bé Đậu Nành sao? Lúc ở nhà hàng anh cũng không nghi ngờ, cũng không kêu người điều tra tư liệu của cô sao?
Anh tức giận là vì anh nghe bé Đậu Nành gọi cô là mẹ à?
“Anh bỏ tôi ra trước cái đã, đầu tôi có chút rối..” Hàn Minh Thư đẩy tay của anh, người cô lảo đảo lui về sau.
Trông thấy cô như thế, Dạ Âu Thần cảm thấy cô đang chột dạ.
Anh cảng răng, năm lấy tay cô.
“Có phải em đã sớm có người đàn ông khác rồi phải không?”
Ciölsc “Trả lời câu hỏi của tôi, em sinh con với ai?”
Hàn Minh Thư thấy thế lập tức chui vào xe, sau đó nói địa chỉ.
Lên được xe cô liền lấy điện thoại điện cho Tiểu Nhan: “Tôi sắp về tới rồi, khoảng 20 phút nữa sẽ đến, cậu tới đầu đường rước tớ nha”
Tiểu Nhan bị điện thoại của cô đánh thức, nghe cô nói càng khó hiểu hơi âu có bệnh hả? Hơn nửa đêm chạy tới bệnh viện bây giờ lại quay về? Còn kêu tớ đi rước cậu? Đêm hôm khuya khoắt rồi mà chị, tớ đang ngủ”
Hàn Minh Thư liếc mắt nhìn tài xé, gật đầu: “Ừ, cậu không đến cũng được, kêu anh tớ đến đón tớ là được rồi, tớ đang đi taxi”
Nói xong, Hàn Minh Thư lại nhìn về phía tài xế hỏi: “Chú ơi, biển số xe là gì vậy? Để tôi nói với anh tôi cho dễ tìm”
Tài xế nói biển số xe cho cô, Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhỏm.
Bắt xe đêm khuya, cô nên cảnh giác thì tốt hơn.
Rất nhanh cô đã an toàn về đến nhà, lúc Hàn Minh Thư xuống xe đã thấy Tiểu Nhan mặc áo khoác, chống đỡ hai mí mắt đánh vào nhau đứng dưới gió run lẩy bẩy, nhìn thấy Hàn Minh Thư bước xuông xe, Tiểu Nhan lập tức lao đến mắng cô một trận.
“Cậu là đồ vô lương tâm, nửa đêm mà còn bắt tớ đứng ở đây chờ cậu. Nửa đêm, tớ đang ngủ thì bị thằng con cậu làm tỉnh ngủ, bây giờ đến lượt cậu réo tớ dậy, hai mẹ con nhà cậu đúng là khắc tinh của tớ mài”