*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất nhiên Dạ Âu Thần không tin cô.

Lúc anh đang muốn nói thêm gì đó, Hàn Minh Thư đã đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh.”

Sau đó cô vào nhà vệ sinh rất lâu, đến khi người giao hàng gọi điện Hàn Minh Thư mới đi ra, vừa đi ra thì ánh mắt săm soi của Dạ Âu Thần liền dán lên người cô, cô đi ra cửa lấy đồ ăn.

Cô ra khỏi cửa, người giao hàng lập tức đi đến giao đồ ăn cho cô.

Vì đã là nửa đêm nên người giao hàng còn cẩn thận nói với cô: “Chị gái xinh đẹp, chúc chị ăn ngon miệng, nếu có thể chị đánh giá tốt giúp em nha.”

Hàn Minh Thư cứng ngắc gật đầu.

Vừa gật đầu xong, đột nhiên phía sau phóng tới một ánh mắt giết người.

Hóa ra là ánh mắt của Dạ Âu Thần.

Người giao hàng thấy ánh mắt bất thiện của Dạ Âu Thần thì cười với Hàn Minh Thư một cái, rồi chạy mất dép.

Hàn Minh Thư một tay đóng cửa phòng bệnh lại, xoay người để đồ ăn lên bàn.

Tiệm này được đánh giá khá cao, gói đồ ăn cũng kĩ. Chất liệu hộp đựng đồ ăn rất tốt không giống mấy tiệm lề đường khác, Hàn Minh Thư có đến đây ăn một lần, mùi vị cũng không tệ.

Cô đem cháo ra để nguội một lát rồi mới để lên bàn giường trước mặt Dạ Âu Thần

“Ăn miếng cháo đi.”

Cô trừng mắt nói với anh.

Dạ Âu Thần ngồi bất động, sắc mặt tái nhợt nhìn cô: “Đút tôi đi.”

Hàn Minh Thư: “?”

Cô tưởng mình nghe lầm.

“Tôi đau bụng, không còn chút sức lực nào.”

Hàn Minh Thư: “Anh giỡn hả?”

“Ban nãy chờ ở bên ngoài lâu quá, bây giờ hơi khó chịu, tay chân bủn rủn không cử động được.”

Hàn Minh Thư không những không đồng cảm với anh mà còn ác độc cười: “Anh thật sự không còn sức sao?”

Cô cười như thể một giây sau cô sẽ lập tức ụp tô cháo nóng hổi kia lên đầu Dạ Âu Thần luôn vậy, Dạ Âu Thần suy nghĩ một lúc, giả vờ đưa tay khó khăn cầm cái muỗng lên.

Hàn Minh Thư khoanh tay đứng trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Ăn cho đàng hoàng, đừng có run tay đấy, nếu anh mà làm đổ một cái thì đừng hòng ăn nữa, tôi cũng sẽ không ở đây nữa đâu.”

Uy hiếp, cô đang uy hiếp anh.

Dạ Âu Thần còn có thể làm gì đây? Vì để giữ cô lại, động tác múc cháo của anh vững vàng vô cùng, không run tay một lần nào.

Đến khi nhìn thấy đáy tô, Hàn Minh Thư cười như không cười nhìn anh lạnh lùng nói: “Có sức lại rồi à?”

Dạ Âu Thần suy nghĩ một lát, ánh mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên nghiêng người đến gần cô, khàn giọng nói: “Minh Thư, thông minh quá cũng không tốt đâu.”

Môi hai người chỉ cách nhau có 3cm, lông mi Hàn Minh Thư run khẽ, chỉ cần cô nhúc nhích một chút thôi thì sẽ chạm vào môi Dạ Âu Thần. Không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ đến khi nảy bị anh ép lên cửa hôn cuồng nhiệt.

Nhớ đến, mặt Hàn Minh Thư nóng lên, lùi về sau mấy bước.

“Anh ăn xong rồi thì ngồi nghỉ chút đi.”

Nói xong cô thu dọn đồ trên bàn rồi đem vứt vào thùng rác.

Lúc rửa tay Hàn Thu Minh ngẩn người nhìn mình trong gương.

Rõ ràng…cô đã quyết định sẽ không quan tâm đến anh nữa, nhưng vì cái gì khi thấy tin nhắn của anh, cô lại không nhịn được mà chạy đến đây.

Hàn Minh Thư ơi là Hàn Minh Thư.

Tự nhìn lại bản thân mình đi.

Mặc bộ đồ ngủ, chỉ khoác mỗi một cái áo khoác, đầu tóc cũng rối bời.

Như một đứa đáng thương.



Hàn Minh Thư: “…Bình tĩnh chút đi, tớ đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện? Cậu bị sao vậy? Cậu tới bệnh viện làm gì?”

Chắc là Tiểu Nhan còn đang ngái ngủ, nhất thời đã quên mất lý do cô đến bệnh viện.

Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi nói nhỏ với cô ta: “Có chút việc, cậu cũng biết đó, đừng nói cho bé Đậu Nành.”

Tiểu Nhan sửng sốt hồi lâu, rồi mới nghĩ ra cô đến bệnh viện để làm gì.

“À, tớ biết rồi, cậu đến bệnh viện tìm Dạ…”

“Tiểu Nhan!”

Tiểu Nhan: “Được rồi được rồi, tớ sẽ không nói với thằng nhỏ đâu, nhưng mà bé Đậu Nành bây giờ rất lo cho cậu, muốn nói chuyện với cậu.”

“Cậu đưa điện thoại cho thằng bé đi.”

Hàn Minh Thư nghe âm thanh sột soạt từ bên kia truyền đến, sau đó âm thanh bi bô của bé Đậu Nành cất lên.

“Mẹ!”

Hàn Minh Thư nghe thấy giọng của thằng bé, khóe miệng không tự chủ giương cao.

“Bé Đậu Nành, hơn nữa đêm rồi, sao con còn chưa ngủ?”

“Hứ, nửa đêm mẹ đi đâu mất, bé Đậu Nanh không thấy mẹ ở trong phòng!”

“Đột nhiên mẹ có chút việc nên phải đi ra ngoài. Thấy bé Đậu Nành ngủ rồi, nên mẹ không nỡ kêu con dậy, con không trách mẹ chứ?”

“Dạ, nếu như là chuyện quan trọng thì bé Đậu Nành sẽ không trách mẹ đâu. Mẹ ơi, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị cảm lạnh nha.”

Nghe thấy con trai quan tâm mình như vậy, Hàn Minh Thư cảm động quá chừng, gật mạnh đầu: “Con yên tâm!:

Sau đó, hai mẹ con nói qua nói lại một hồi rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại rồi, Hàn Minh Thư nhìn màn hình điện thoại cười yêu thương, sau đó cô cất điện thoại vào trong túi, xoay người đi ra ngoài.

Vừa mới quay người sang, nụ cười trên môi Hàn Minh Thư chợt tắt.

Cô ngây người nhìn ngườ đang đứng chắn trước cửa.

Dạ Âu Thần——

Sao anh lại đứng ở đây?

Bây giờ Hàn Minh Thư chỉ nghĩ đến một vấn đề, anh đã đứng đây từ khi nào? Anh đã nghe thấy hết rồi sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt Hàn Minh Thư trắng bệnh.

Dạ Âu Thần dùng đôi mắt sắt bén khóa chặt cô, lạnh lùng lên tiếng: “Em vừa nói chuyện với ai vậy?”

Hàn Minh Thư cắn môi, tim đập mạnh điên cuồng.

Anh nghe hết rồi sao? Vậy thì anh có…

“Thân thiết đến vậy?” Dạ Âu Thần nheo nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, thân ảnh cao to đi vào, nhà vệ sinh vốn đã không rộng bây giờ thì không còn chỗ trống nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play