Cảm giác này tự nhiên truyền tới người cô, sau khi Thẩm Cửu tỉnh, nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt thì ngớ ra một hồi mới nhớ ra hôm nay mình đã làm gì. Cô xoa mắt đứng dậy, sau đó nhìn căn nhà trống không.
"Tiểu Nhan ơi?"
Không ai trả lời, chẳng lẽ Tiểu Nhan chưa về sao? Trong lòng Thẩm Cửu hơi nghi hoặc, lúc định lấy điện thoại gọi cho Tiểu Nhan.
Cửa phòng bếp mở, Tiểu Nhan bưng hai cái dĩa đi ra.
"Cuối cùng cậu cũng chịu dậy rồi hả? Mau đi rửa tay để ăn cơm."
Thẩm Cửu sửng sốt: “Có thể ăn cơm rồi sao? Cậu về khi nào thế?"
"Tớ về lâu lắm rồi, thấy cậu ngủ như theo nên chẳng đánh thức cậu nữa." Tiểu Nhan cười híp mắt nói, sau đó đặt dĩa trong tay lên bàn, kêu cô như kêu cho heo ăn: “Cửu Cửu, đừng sững ra nữa, mau đi rửa tay để ăn cơm nào. Tớ nấu cơm rồi nên bây giờ cậu phải đi lấy chén đũa, sau đó cậu còn phải rửa chén nữa."
Thẩm Cửu còn đang sững sờ, nghe cô ấy nói vậy thì lấy lại tinh thần, nở nụ cười rồi đứng dậy: “Được, tất nhiên là được rồi."
Sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bếp lấy chén đũa, ngồi ăn cơm với Tiểu Nhan.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Cửu ăn cơm Tiểu Nhan nấu, tay nghề của cô ấy cũng được lắm, Tiểu Nhan vừa ăn vừa nói: “Vì cậu mà tớ phải đích thân xuống bếp nấu mấy món đây, thấy sao hả? Tớ nấu ăn được chứ?"
"Ừ."
Hai người rất ăn ý nên khi ăn cơm không nói gì khác nhiều, chỉ chuyên tâm lấp đầy bụng. Tiểu Nhan thấy Thẩm Cửu ăn cũng kha khá rồi mới hỏi cô: “Cậu muốn nói chuyện gì với tớ đấy? Chẳng lẽ lại cãi nhau với Dạ Âu Thần hả?"
Nghe thế, động tác trên tay Thẩm Cửu dừng lại, sau đó cô ngước mắt nhìn Tiểu Nhan.
Rồi cô đặt chén đũa trong tay xuống, nghiêm túc chăm chú nhìn cô ấy.
Tiểu Nhan tiếp tục ăn cơm, trong đầu nghĩ quả đúng thế, không hỏi chuyện cô trước khi ăn là chuyện đúng đắn, bằng không Thẩm Cửu chẳng cần ăn bữa này nữa.
"Tớ không biết nói chuyện với ai nữa, trừ cậu ra tớ không tìm được một ai khác. Tiểu Nhan, tớ muốn hỏi xem cái nhìn của cậu về chuyện này."
Sau khi Tiểu Nhan ăn đầy miệng thì lại ăn thêm một bát canh: “Cậu nói đi."
Một mình giấu chuyện này trong lòng thì quá khó chịu, Thẩm Cửu suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn nói: “Cậu vẫn luôn cảm thấy rằng tớ và Dạ Âu Thần sẽ chung sống hòa hợp với nhau sao?"
Nghe thế, Tiểu Nhan gật đầu như chuyện đương nhiên: “Chuyện này thì chắc cú rồi, hai người là vợ chồng, cậu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cậu, nếu hai người không muốn chung sống hòa hợp thì muốn làm gì?"
"Nhưng nếu tớ mang thai thì sao?"
Tiểu Nhan sững sờ, nhưng cũng phản ứng rất nhanh: “Mang thai thì sao? Đây chẳng phải là thêu hoa trên gấm hay sao? Cậu sinh cho anh ấy một đứa con thì địa vị cũng vững chắc rồi, đến lúc đó coi Hàn Mai Linh định làm sao được."
Nói tới đây, trong lòng Thẩm Cửu bỗng nhiên hơi khó chịu, cô rũ mắt, giọng nói như đang tự cười cợt chính mình.
"Vậy nếu tớ nói với cậu đứa bé không phải con của Dạ Âu Thần thì sao?"
"Không phải thì thôi... Có liên quan gì..." Tiểu Nhan tùy tiện trả lời, nhưng nói được một nửa thì ngừng lại, cô ấy ngồi đó mà trợn mắt, ngồi im như bị điểm huyệt rồi vậy.
Một lúc lâu sau cô mới nuốt hết số thức ăn trong miệng, sau đó thì lúng túng nhìn Thẩm Cửu: “Xin lỗi, hình như ban nãy tớ bị nghẹn, cậu lặp lại câu lúc nãy thêm một lần nữa đi???"
Thẩm Cửu cười khổ nhìn cô: “Khó tin lắm đúng không? Có phải khó chấp nhận lắm không? Tớ và anh ấy là vợ chồng, nhưng tớ lại mang thai con của người khác."
"Không phải nói thế, cậu..." Tiểu Nhan phát hiện mình nói năng hơi lộn xộn, chuyện quái gì thế này? Vốn dĩ đã có cái cô Hàn Mai Linh giả vờ giả vịt thế rồi, kết quả cô lại mang thai con của người khác, Dạ Âu Thần sẽ để ý chứ?
Tiểu Nhan lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, nhất thời chẳng biết nên nói gì để an ủi Thẩm Cửu.
"Cậu nghe mà còn thấy khó tin, huống chi là anh ấy." Thẩm Cửu cụp mắt, hàng lông mi dài tạo thành hình rẻ quạt quanh mắt, tiếng cười của cô hết sức cay đắng, cắn môi nói: “Chắc đây là chuyện mà quan trời định sẵn trong cuộc đời tớ rồi."
"Không phải... Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao cậu lại mang thai con người khác? Thẩm Cửu, chẳng lẽ cậu ngoại tình sao?"
Tiểu Nhan thật sự không nghĩ ra tại sao một người phụ nữ đã có chồng lại mang thai con của người khác? Ngoại trừ ngoại tình ra thì cô ấy thật sự không nghĩ ra lí do khác.
"Thật ra tớ không phải mới kết hôn một lần, tớ là người qua một lần đò rồi."
Tiểu Nhan: “..."
"Vậy ý của cậu là đứa bé đó là của chồng trước sao?"
Thẩm Cửu lại lắc đầu, mở miệng, nói tới đây rồi, cô cũng chẳng còn gì không thể nói nữa, nhưng chuyện đứa bé là con của Dạ Y Viễn cô không thể nói ra được.
Nghĩ tới đây, cô cắn môi nói: “Tớ cũng không biết đứa bé là con ai."
"Rốt cuộc là sao vậy? Cậu mau nói rõ ràng đi, tớ sốt ruột chết mất!"
Tiểu Nhan cho rằng cô chỉ cãi nhau với Dạ Âu Thần, ai ngờ giữa hai người lại có chuyện kinh người như thế. Lúc này Tiểu Nhan thấy cô bình tĩnh như thế thì cũng sốt ruột thay cô, chỉ muốn đưa ý thức của mình vào trong đầu Thẩm Cửu, để lục soát tất cả hồi ức của cô.
Thẩm Cửu đơn giản kể lại câu chuyện một lần.
"Là thế đó, chuyện xảy ra khiến tớ trở tay không kịp, đến khi tớ phát hiện... thì chẳng còn kịp nữa. Lúc đầu tớ định đi phá thai, nhưng bác sĩ nói với tớ là tớ không phá thai được, nếu không sẽ xảy ra tình trạng nguy hiểm là bị băng huyết. Sau đó tớ nghĩ lại... đứa bé vô tội nên tớ giữ đứa bé này lại."
Tiểu Nhan nuốt nước miếng, đột nhiên lên tiếng nói: “Cậu để tớ thông não cái đã, thoáng cái có nhiều chuyện như thế, tớ... tiêu hóa không kịp."
Nói xong, Tiểu Nhan đứng dậy về phòng.
Thẩm Cửu nhìn bóng lưng gầy gò nhỏ nhỏ của cô ấy, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.
Sau khi cô nói ra như thế, Tiểu Nhan hẳn sẽ ghét cô nhỉ? Cảm thấy cô là một người phụ nữ vừa dơ bẩn vừa khiến người ta ghét bỏ.
Nghĩ thế, Thẩm Cửu thở dài, sau đó đứng dậy thu dọn bàn ăn, dọn xong thì bê vào phòng bếp, cô đã đồng ý với Tiểu Nhan là phải rửa chén.
Rửa xong hết đống chén đũa này, cô sẽ im lặng rời đi.
Tránh việc ở lại đây lại khiến người ta thấy ghét.
Thẩm Cửu rửa chén rất nhanh, rửa xong thì cô trở lại phòng khách lấy đồ của mình, sau đó chuẩn bị đi.
Lúc cô vừa tới chỗ ra vào thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Tiểu Nhan đi ra, sau đó cô ấy vừa vặn thấy được Thẩm Cửu định đi bèn hỏi: “Hơn nửa đêm rồi cậu định đi đâu nữa?"
Nghe thế, Thẩm Cửu dừng lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Nhan, môi mấp máy.
"Tớ..."
Tiểu Nhan khó hiểu nheo mắt nhìn cô, sau đó cô ấy nhìn thấy Thẩm Cửu cầm túi trong tay thì trợn mắt lên: “Cậu phải đi rồi à? Sao thế?"
Thẩm Cửu nhất thời không nói được gì, cô cho rằng Tiểu Nhan ghét mình nên mới muốn im lặng rời đi, tránh việc nói nhiều khiến người ta ghét bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT