Chuyện lần này xảy ra quá bất ngờ, sau khi Thẩm Cửu rời đi, Tô Cửu đỡ Hàn Mai Linh về giường bệnh, không nhịn được hỏi: “Sao cô lại nổi xung đột thế?"
Hàn Mai Linh vừa khóc nức nở vừa quay lưng mà không trả lời.
Tô Cửu nhìn ra hai người họ chẳng phải nổi xung đột bình thường gì, trước khi Thẩm Cửu đi đã nhìn Hàn Mai Linh một cái, ánh mắt đó y như muốn chấm dứt mọi thứ với cô vậy.
Cô ta hơi do dự có nên nói chuyện này cho Hàn Đông hay không.
Nghĩ một lúc rồi Tô Cửu nói: “Cô Mai Linh nghỉ ngơi cho nhanh khỏe, tôi đi ra ngoài xem sao."
Nghe thế, trái tim Hàn Mai Linh giật nảy, đột ngột quở trách: “Không được đi!"
Tô Cửu hơi nghi hoặc: “Cô Mai Linh?"
Hàn Mai Linh từ trên giường ngồi dậy, hoàn toàn không có dáng vẻ yếu đuối như ban nãy, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô không được nói chuyện xảy ra hôm nay cho anh tôi biết."
Tô Cửu nhướng mày, nhìn Hàn Mai Linh bộc lộ tính cách khác thường này rồi chớp mắt.
Là do cô ta nhìn nhầm hay sao? Một giây trước Hàn Mai Linh còn khóc lóc sướt mướt, bây giờ đột nhiên trở nên bá đạo thế này?"
"Cô Mai Linh, tôi nghe nhầm sao? Cô đang nói chuyện với tôi sao?"
"Thư kí Tô, đây là ân oán giữa tôi và Cửu Cửu, nhờ cô đừng nói cho anh tôi biết, tôi sợ anh ấy lo."
"Thế sao?" Nhưng Tô Cửu lại thấy không đúng lắm, Hàn Mai Linh đổi sắc mặt nhanh quá.
"Thư kí Tô, là thật đó, tôi xin cô." Vừa nói Hàn Mai Linh vừa tiến tới ôm lấy tay Tô Cửu mà lắc lắc, nhìn cô ta với ánh mắt ngây thơ thiện lương vô hại như một đứa trẻ: “Tôi sẽ tự xử lí, hôm nay tâm trạng Cửu Cửu không tốt, đợi tôi ra viện rồi lại xin cô ấy làm hòa với tôi. Thư kí Tô đừng nói cho anh tôi biết nhé?"
Nhìn cô ta như thế, Tô Cửu bỗng nhiên thấy chắc lúc nãy mình nhìn nhầm, dù cô ta không nhìn nhầm thì chắc là do Hàn Mai Linh có tính trẻ con thôi? Nghĩ tới đây, Tô Cửu mới trả lời: “Tôi biết rồi thưa cô Mai Linh, yên tâm đi."
Hàn Mai Linh nghe thế mới nở nụ cười: “Cảm ơn thư kí Tô."
Sau khi Thẩm Cửu rời khỏi bệnh viện, lúc lên xe rồi mà sắc mặt đầy nhợt nhạt, bởi vì đã khóc nên mắt cô đỏ hoe. Chu Vân liên tục lấy khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô.
Rồi Thẩm Cửu bỗng nhiên giơ tay ngăn động tác của cô ta lại, Chu Vân sửng sốt: “Mợ chủ?"
Thẩm Cửu lấy khăn giấy từ tay cô ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt mình: “Tôi không sao, hôm nay đi về đi, sau này không cần tới nữa."
Tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng từ sắc mặt và giọng nói của Thẩm Cửu cũng nhìn ra được, chuyện này không giống chuyện nhỏ tí nào, chắc là mối quan hệ giữa hai người rạn nứt rồi, nhưng nguyên nhân là gì thì không ai biết.
Trong lòng Chu Vân có vô vàn điều thắc mắc, nhưng nhìn bộ dạng khó chịu của Thẩm Cửu, cô ta cũng chẳng hỏi câu nào.
Thẩm Cửu không khóc nữa, qua kính chiều hậu thấy được cổng chính của bệnh viện đang xa dần.
Từ hôm nay, Thẩm Cửu cô thật sự mất đi chị em tốt quý báu, sau này... cô không có người bạn là Hàn Mai Linh nữa.
Cùng ngày xảy ra chuyện, Chu Vân cho rằng tâm trạng kém của Thẩm Cửu sẽ kéo dài lâu, thậm chí sẽ ảnh hướng tới Dạ Âu Thần, nhưng không ngờ không lâu sau khi về biệt thự, Thẩm Cửu đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình rồi. Lúc Chu Vân nói chuyện với cô thì sắc mặt cô lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau đó đến giờ chiều, Thẩm Cửu nói muốn đi ra ngoài, Chu Vân và chú Kim muốn tiếp tục đi theo cô thì bị cô từ chối thẳng thừn.
"Hai người đừng đi theo tôi, hôm nay tôi muốn đi tìm bạn hàn huyên chuyện cũ, tôi muốn đi một mình."
Ban nãy ở bệnh viện đã xảy ra chuyện như thế, Chu Vân và chú Kim nhìn nhau, chẳng ai thấy yên tâm: “Mợ chủ, nếu không để chú Kim đưa đi thì để tôi đi theo mợ đi, chỉ cần mợ chủ bằng lòng thì tôi có thể đi cùng mợ đến bất kì đâu cũng được."
"Thật sự không cần." Thẩm Cửu lạnh nhạt lắc đầu: “Hai người đừng lo, tôi là người trưởng thành chứ chẳng phải con nít, thật sự không sao đâu."
"Nhưng mà..."
"Đúng rồi, Chu Vân và chú Kim à, hai hôm nay xảy ra hơi nhiều chuyện, nhưng chuyện này... nhờ hai người giữ bí mật giúp tôi, tạm thời tôi không muốn Dạ Âu Thần biết."
Chu Vân cắn môi: “Mợ chủ à, chuyện này mợ cứ yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với mợ thì sẽ giữ kín như bưng. Có điều cả tôi và chú Kim đều lo cho mợ... Hay là để chú Kim đưa mợ đi đi, thấy mợ đi tới nơi rồi thì chú Kim về được không?"
Chu Vân rất lo cho cô, cứ muốn thuyết phục Thẩm Cửu, Thẩm Cửu hiểu tâm trạng của cô ta nên cuối cùng cũng đồng ý, để chú Kim chở cô tới chỗ Tiểu Nhan, sau khi Tiểu Nhan tới đón cô thì chú Kim mới đi.
"Sao cậu đột nhiên tới vậy? Chẳng lẽ ở không quen biệt thự Hải Giang sao?"
Khi nói câu này với cô, Tiểu Nhan nói với giọng điệu chọc ghẹo, nhưng sắc mặt Thẩm Cửu lại rất khó coi, chẳng có tí vui vẻ nào. Tiểu Nhan nói chuyện với cô một hồi mới nhận ra cô không bình thường, vì thế cô ấy bèn hỏi: “Cậu sao vậy?"
Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Cửu mím lại, ngơ ngác nhìn cô ta: “Tớ có thể ở lại chỗ cậu vài ngày không?"
Tiểu Nhan: “... Có nhầm không vậy? Hai người lại cãi nhau à?"
"Tớ có ít chuyện muốn nói với cậu, trong lòng tớ không dám chắc, tớ không biết... phải làm sao."
Tiểu Nhan thấy đáy mắt cô rất buồn bã nên mới gật đầu: “Vậy cầm chìa khóa lên lầu chờ tớ trước đi, tớ đi siêu thị gần đây mua ít đồ, cũng sắp tối rồi, tối nay cậu ăn cơm với tớ nhé."
"Ừ."
Thẩm Cửu nhận lấy chìa khóa từ tay cô ấy, cảm kích nhìn cô ta: “Tiểu Nhan, cảm ơn cậu."
Tuy hai người quen biết chưa lâu, nhưng Tiểu Nhan đối xử với cô... thật sự rất tốt.
Hơn nữa giờ cô nghĩ lại mới phát hiện ra rằng, cách làm của Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh hoàn toàn khác nhau.
Khi Dạ Âu Thần xuất hiện bên cô, Hàn Mai Linh vờ vĩnh đi đến gần Dạ Âu Thần, nhưng Tiểu Nhan thì không, cô ấy sẽ cố gắng cách xa hai người họ, cứ luôn duy trì khoảng cách. Hơn nữa, khi ở trước mặt cô sẽ nói tốt cho Dạ Âu Thần, cũng sẽ không ép cô ở bên Dạ Y Viễn.
Giữa người với người không giống nhau thật sao?
"Cảm ơn gì chứ, cậu ngoan chút là được rồi, chắc tớ đi chừng một tiếng, trông cậu chắc không đi cùng tớ được, thế nên tớ đi một mình thôi. Cậu lên lầu ngoan ngoãn chờ."
Sau khi Tiểu Nhan đi, Thẩm Cửu một mình cầm chìa khóa đi lên lầu, mở cửa xong thì cô đi vào.
Phòng trọ của Tiểu Nhan không lớn lắm, nhưng khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Ở đây, cô tìm được cảm giác thuộc về mình.
Cô bỏ túi xách xuống, sau đó ngồi lên sofa, cuối cũng cũng yên lòng nhắm mắt lại.
Sau đó cô ngủ gục trên sofa, lúc Tiểu Nhan về thấy trong phòng yên lặng, xách túi đi tới phòng khách mới phát hiện Thẩm Cửu cuộn tròn ngủ trên sofa rồi.
Tiểu Nhan chỉ đành vào phòng bếp bỏ túi lên, sau đó chuẩn bị nấu cơm.
Thẩm Cửu tỉnh vì đói, lúc trưa tâm trạng cô không tốt lắm nên chẳng ăn gì nhiều, nhưng dù sao cô cũng không phải một mình, trong bụng cô còn có một đứa bé nữa đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT