Vậy thì anh ta nên thừa nhận, hay là không thừa nhận?

Nếu như anh ta thừa nhận, liệu cô có vì vậy mà bắt đầu ghét bỏ anh ta không? Hay thậm chí sau này cũng không muốn gặp anh ta nữa?

Nhưng nếu như không thừa nhận, sợ là sau này không có cơ hội để nói nữa.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô bé, Chung Sở Phong nắm chiếc kẹp tóc trong tay ngày càng chặt. Chỉ có bản thân anh ta biết được, trái tim anh ta đã trở nên vô cùng rối loạn.

“Anh Sở Phong?”

Đường Viên Viên đợi rất lâu cũng không nhận được câu trả lời từ Chung Sở Phong, sự nghỉ ngờ và bất an trong lòng cô càng tăng thêm, cô thấp giọng gọi anh ta một tiếng.

Chung Sở Phong lập tức mềm lòng, cong khóe môi lên, cười nói: “Em nghĩ lung tung gì vậy?”

Nói xong, bàn tay to lớn của anh ta đặt lên đầu của cô bé, vò rối tóc cô lên: “Còn chưa là người trưởng thành đâu đấy. Đã muốn yêu sớm rồi sao?”

Đường Viên Viên bị cậu vò tóc thì vẻ mặt liền ngẩn ra.

“Anh Sở Phong tặng em kẹp tóc, em liền cảm thấy anh Sở Phong thích em rồi sao? Nếu mà như vậy, sau này sao anh Sở Phong dám tặng em đồ nữa đây?”

Nghe thấy câu đẳng sau, Đường Viên Viên cảm thấy bản thân đã nắm được thông tin rất quan trọng.

“Ý của anh Sở Phong là không thích Viên Viên sao?”

“Nếu em nói đến sự yêu thích giữa anh em thì chắc chắn là có.

Nhưng nếu em nói đến cái khác thì anh Sở Phong phải nói với em, tuyệt đối không cho phép tự mình đa tình. Anh Sở Phong và anh em quan hệ tốt, thấy cô bé như em đáng yêu nên mới đối xử tốt với em. Nếu như em vì như vậy mà nghi ngờ anh Sở Phong, sau này làm sao anh tìm bạn gái đây?”

Nghe đến đây, cuối cùng Đường Viên Viên coi như đã có thể thở phào một hơi.

Cô nói mà, anh Sở Phong đối tốt với cô hoàn toàn là kiểu anh trai đối với em gái, căn bản không phải như bọn họ nói.

€ô thở phào một hơi, cả người đều thả lỏng, dãn mày, cười.

Trái tim Chung Sở Phong lập tức rơi thẳng xuống đáy. Tuy hôm nay trời nắng to, nhưng anh ta lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, làm sao cũng không ấm lên được.

Nhưng có thể làm thế nào được chứ? Ai bảo anh ta chiều cô? Muốn nói cho cô lại sợ dọa cô sợ chạy mất, anh ta chỉ có thể không nói ra mà thôi. Cho dù sau này không có cơ hội để thừa nhận, không có cơ hội nói ra, Chung Sở Phong cũng sẽ không hối hận về quyết định lúc này.

€ó thể nhìn thấy nụ cười của cô mới là điều đáng giá nhất.

“Anh Sở Phong, là Viên Viên tự mình nghĩ nhiều rồi. Anh đừng giận Viên Viên nhé. Viên Viên xin lỗi anh. Em xin lỗi. Sau này Viên Viên tuyệt đối sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. Anh Sở Phong cũng nhất định có thể tìm được người bạn gái rất xinh đẹp. Nếu như sau này anh Sở Phong không tìm được, Viên Viên nhất định sẽ chịu trách nhiệm”

Nghe thấy ba chữ chịu trách nhiệm, trong lòng Chung Sở Phong đã nhen nhóm lên chút hy vọng.

“Chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“Đến lúc đó, em nhất định sẽ tìm bạn gái giúp anh Sở Phong”

Được rồi, hóa ra là tìm giúp anh ta. Chung Sở Phong còn tưởng cô muốn tự mình chịu trách nhiệm. Quả nhiên vẫn là anh ta ảo tưởng.

Chung Sở Phong thở dài: “Được rồi. Cô nhóc như em thì hiểu cái gì. Còn chưa trưởng thành nữa. Đừng cả ngày treo mấy chuyện thích với không thích, rồi bạn trai, bạn gái gì đó bên miệng. Chuyện của anh Sở Phong cũng không cần em phải lo lắng. Anh chỉ cần vui vẻ trưởng thành là được rồi “Vâng”

Đường Viên Viên nhìn chằm chằm vào kẹp tóc trong tay cậu: “Anh Sở Phong, cái này là cho em phải không?”

Chung Sở Phong lập tức thu lại kẹp tóc về, đặt vào trong túi.

“Vốn dĩ là muốn cho em. Nhưng hôm nay em đã hiểu nhầm anh Sở Phong, cho nên không muốn cho em nữa, còn không bằng cầm đi tặng cho bạn nữ khác”

Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên mím môi: “Xin lỗi anh Sở Phong, thật sự không phải Viên Viên cố ý đâu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play