Anh Sở Phong còn mang quà đến cho cô sao?

Chỉ trong nháy mắt, Đường Viên Viên liền nghĩ đến những lời mà đám thanh niên đó nói với cô. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn Chung Sở Phong.

Bình thường cô không phát hiện ra, nhưng hôm nay, Đường Viên Viên lại cảm thấy ánh mắt mà Chung Sở Phong nhìn cô vô cùng nóng rực. Quả đúng là khác thường. Hơn nữa, Đường Viên Viên nhớ, ánh mắt anh Sở Phong trước đây không phải thế này.

“Viên Viên?”

Nhìn thấy Đường Viên Viên nhìn mình chằm chằm lại không nói lời nào, Chung Sở Phong có hơi bối rối, nhìn cô thật tỉ mỉ: “Em sao vậy?

Đường Viên Viên cụp mắt xuống, không nói gì.

Nụ cười trên mặt Chung Sở Phong lạnh đi mấy phần, lo lắng nhìn cô: “Có phải hôm nay em thấy ở đâu không thoải mái không? Hay là anh Sở Phong đưa em đến bệnh viện khám nhé?”

Vốn dĩ, hàng ngày cô đều chạy bộ, mà hôm nay không vận động thì cũng thôi, mà trông dáng vẻ còn buồn bực không vui, cho nên Chung Sở Phong vô thức nghĩ đến có phải người cô có chỗ nào đó không thoải mái không.

“Không phải. Không cần đâu ạ” Đường Viên Viên nhỏ giọng trả lời.

Cô vẫn đang nghiên cứu xem phải mở miệng thế nào mới có thể giảm sự thương tổn với Chung Sở Phong đến mức thấp nhất.

“Không cảm thấy không khỏe? Vậy em đã gặp phải chuyện gì không vui sao?”

Chung Sở Phong suy nghĩ một hồi, quyết định không để cô đoán nữa, lấy luôn chiếc kẹp tóc ra: “Tặng em chiếc kẹp tóc nhỏ nè. Đừng không vui nữa, mau xem thử xem có thích không”

Sau khi cô không thích ăn thì Chung Sở Phong cũng không tiện mang đồ ăn vặt cho cô nữa. Lần trước anh ta tặng cô chiếc vòng tay, kết quả cô không đeo. Chuyện này khiến cho đến hiện giờ mỗi lần Chung Sở Hy đến cửa hàng trang sức đều có bóng đen tâm lý.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, anh ta đã mua cho cô một cái kẹp tóc. Có thế nào thì cũng sẽ không bị ghẻ lạnh nữa.

Đường Viên Viên liếc nhìn kẹp tóc. Kẹp tóc màu hồng tươi, bên trên còn khảm viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh, còn có họa tiết hoạt hình đáng yêu, được chế tác rất tinh tế và không hề tâm thường. Vừa nhìn là biết được chọn lựa cẩn thận.

Đường Viên Viên không nhận.

“Em không thích sao?”

Đường Viên Viên lắc lắc đầu: “Em không nhận được”

“Sao lại không nhận được?” Chung Sở Phong không hiểu lắm. Hôm nay Đường Viên Viên sao vậy? “Viên Viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cuối cùng, Đường Viên Viên ngẩng đầu lên, dừng lại một lúc lâu mới lấy được dũng khí hỏi anh.

“Anh Sở Phong, em có câu này muốn hỏi anh”

“Chuyện gì?”

Không rõ vì sao, Chung Sở Phong lại có một dự cảm không lành. Là ảo giác của anh ta sao? Bảng không sao lại có dự cảm không lành?

Bàn tay đang cầm kẹp tóc của Chung Sở Phong dần dần năm chặt lại. Vào lúc anh ta còn đang nghĩ có cần đánh gãy nguồn suy nghĩ của cô hay không thì Đường Viên Viên đã lên tiếng hỏi.

“Anh Sở Phong, có phải anh… Có phải anh thích Viên Viên không?”

Khoảnh khắc đó, trái tim của Chung Sở Phong run lên, giống như có thứ gì đó đang hung hăng đập vào tim anh ta, đánh đến khiến anh ta không thể tỉnh táo lại, cả não bộ đều rơi vào trạng thái tê liệt.

Rất lâu, rất lâu sau Chung Sở Phong mới tìm lại được trạng thái của bản thân.

Sao cô lại hỏi anh ta câu hỏi này? Chung Sở Phong chẳng thể vui lên chút nào. Chưa kể đến vẻ mặt tràn ngập buồn bã của cô bé trước mặt cậu. Tất cả cảm xúc đều thể hiện rõ trên mặt cô, chỉ thiếu nước nói thẳng ra: “Anh đừng thích em nữa” mà thôi, hay thậm chí là nói: “Việc anh thích em chính là việc khiến em đau đầu”

Vốn dĩ anh ta muốn giữ đến lúc cô thành người trưởng thành, sau đó từ từ thể hiện tấm lòng của mình với cô. Nhưng anh ta không ngờ vừa ra trận, còn chưa kịp chiến thắng thì đã tử chiến rồi. Hiện giờ cô còn ở lửa tuổi vị thành niên mà đã muốn từ chối anh ta rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play