Điều này càng khiến Tiêu Túc không biết phải nói cái gì, cậu ta nhìn bóng lưng của cô muốn nói rồi lại thôi.

Giang Tiểu Bạch nhắm mắt lại, đưa lưng về phía Tiêu Túc.

Cả hai người một đêm không ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai người đều mang theo quâng thâm mắt, cảm xúc không tốt lắm, mặc dù rất buồn ngủ nhưng lại không muốn đi ngủ, lúc đầu Tiêu Túc còn muốn nói chuyện với Giang Tiểu Bạch, thế nhưng cô không thèm nhìn cậu ta một cái, cứ thế đi vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Đợi lúc cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, Tiêu Túc vừa cúp điện thoại di động của cô.

Thấy cô ra, Tiêu Túc giơ điện thoại lên, sau đó giải thích nói: “Bác gái gọi điện thoại tới, hỏi mấy giờ chúng ta „ qua: Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch dừng lại, không hề nhiều lời, liền đi qua cầm lấy điện thoại của mình.

Tiêu Túc nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô có ý định gọi lại thì hỏi: “Sao vậy?”

“Không đi nữa” Giang Tiểu Bạch nói: “Bây giờ quan hệ của chúng ta rất không ổn định, tạm thời đừng gặp mặt ba mẹ hai bên thì hơn.”

Nghe vậy, lông mày Tiêu Túc nhíu chặt lại, cậu ta đứng thẳng người lên, đôi chân dài thẳng tắp đi đến trước mặt Giang Tiểu Bạch, cầm lấy điện thoại của cô.

“Làm sao lại không ổn định, hôm qua đã nói là đi gặp mặt rồi thì không thể nuốt lời. Hơn nữa trước đây cũng chưa phải là chưa từng gặp qua, coi như lần này cũng chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm”

Cậu ta thu điện thoại của Giang Tiểu Bạch lại, vẻ mặt có chút ủ dột: “Hôm qua đã nói đi, nếu hôm nay mà không đi, chắc chắn ba mẹ em sẽ lo lắng”

Đại khái là cảm thấy cậu ta nói có lý, cho nên Giang Tiểu Bạch không phản bác lại cậu ta, hai người cứ im lặng đứng đó một lúc, Tiêu Túc mới trả lại điện thoại di động cho cô.

“Như vậy đi, chúng ta sẽ qua đó trước bữa cơm trưa, bây giờ vẫn còn sớm, em đi ngủ bù đi, chờ lúc gần tới giờ rồi anh sẽ gọi em”

Nghe vậy, cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng nhìn về phía cậu ta.

Đêm hôm qua cả hai người đều ngủ không ngon giấc, cho nên lúc này cả hai người đều có quầng thâm mắt, bây giờ cậu ta bảo cô đi ngủ, vậy còn cậu ta thì sao?

“Đi ngủ đi”

“Vậy còn anh làm gì?”

“Anh đi siêu thị mua một vài thứ”

Xem ra là cậu ta đã bắt đầu nhận ra sai lầm của mình, Giang Tiểu Bạch lập tức gật đầu: “Được, vậy anh đi mua đi, tôi đi ngủ”

Nói xong, cô không chút do dự chui vào trong chăn, cô đắp kín chăn, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ.

Cho tới tận bây giờ, Tiêu Túc vẫn cực kỳ quân tử, sau khi cãi nhau xong sẽ chủ động nói chuyện với cô, chủ động thừa nhận sai lầm, giống như bây giờ, cậu ta nói sẽ đi siêu thị mua đồ, để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Rõ ràng tối hôm qua cả hai người đều không nghỉ ngơi tốt.

Nhưng mà điều này khiến Giang Tiểu Bạch dễ chịu hơn không ít, cơn tức trong lòng cũng tiêu tan đi một ít.

Nhưng mà cô vẫn không muốn nói chuyện với cậu ta nhanh như vậy, cái loại đàn ông như Tiêu Túc phải chậm rãi trị, nên đợi một khoảng thời gian mới tốt.

Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt đi ngủ.

Sau khi Tiêu Túc đánh răng rửa mặt xong thì thay cho mình một bộ quần áo thoải mái, sau đó lái xe đến siêu thị ở gần đó mua một ít thuốc bổ đồ ăn dinh dưỡng cho người lứa tuổi trung niên, một ít thịt tươi, hoa quả, hải sản, dù sao thì buổi trưa cũng phải qua đó ăn cơm.

Sau khi suy nghĩ, cậu ta vẫn cảm thấy lần này qua nhà người ta thì nên chuẩn bị một vài món quà mới tốt, cho nên Tiêu Túc lại mua cho ba vợ tương lai một cái thắt lưng, mẹ vợ tương lai một cái khăn lụa.

Sau khi chuẩn bị quà cáp xong, mẹ của Tiêu Túc là Lương Nha Hòa cũng gọi điện thoại tới.

“Con trai à, hôm nay con có phải đi làm không? Mẹ gọi điện cho Tiểu Bạch nhưng con bé không bắt mát, có phải là vẫn còn đang ngủ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play