Thế nhưng một bàn tay còn trống của Tiêu Túc đã vươn đến nắm chặt lấy cằm của cô, sau đó cúi đầu hôn lên.

“Chát…

Bàn tay rảnh rỗi của Giang Tiểu Bạch cứ cua lung tung, một bàn tay tát lên mặt Tiêu Túc.

Trong phòng rất yên tĩnh, cái tát này kêu vô cùng vang, mặt Tiêu Túc bị tát lệch sang một bên, trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Bạch bây giờ tràn ngập giận dữ.” . ngôn tình ngược

“Tôi đã nói rồi, trước khi tôi tức giận thì thả tôi ra!”

Tiêu Túc nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt nhìn cô thật sâu.

“Anh có ý gì?” Giang Tiểu Bạch nhếch môi đỏ, đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ lên, cô nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Tại thời điểm tôi nói đến người phụ nữ kia, anh lại muốn tôi, anh có biết cái này gọi là không tôn trọng không?”

Tiêu Túc thấy mắt cô đỏ lên, lý trí đã mất đi lập tức chạy về, cậu ta có chút bối rối giải thích: “Không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ là…

“Chỉ là cái gì? Tôi nói một chút cũng không được đúng không? Nói một chút anh sẽ tức giận, tức giận xong thì muốn tôi? Anh còn là người sao?”

Đối mặt với Giang Tiểu Bạch nhanh mồm nhanh miệng, cậu ta căn bản là không nói lại cô, cho nên cậu ta muốn dùng một phương thức khác để khiến cô im lặng, chỉ là không ngờ lại chọc giận cô.

Tiêu Túc đối mặt với cô một lúc lâu, ngay khi Giang Tiểu Bạch cho là cậu ta sợ hãi rút lui thì Tiêu Túc đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ưm”

Giang Tiểu Bạch trừng to hai mắt, cái tên đàn ông chó má này!

Thế mà cậu ta còn dám!

Giang Tiểu Bạch muốn với tay, nhưng lần này không có thuận lợi như lần trước nữa, tay của cô còn chưa kịp đụng vào vào Tiêu Túc đã bị cậu ta giữ lại, tay bị giữ thì không nói, đến cả môi cũng bị chiếm giữ, một lúc lâu sau Tiêu Túc mới thối lui, sau đó môi mỏng của cậu ta đi theo chóp mũi của cô đi lên, cuối cùng rơi vào trán cô, bên trên đỉnh đầu, mắt.

Giang Tiểu Bạch vốn đang tức giận, về sau cảm nhận thấy nụ hôn của cậu ta mang theo sự thương tiếc.

Khi cậu ta hôn đến mắt của cô, cô còn tự động nhắm hai con mắt lại, đừng nhìn người đàn ông Tiêu Túc này giống như một hòn đá vừa thúi vừa cứng, thế nhưng đôi môi của cậu ta lại rất mềm mại.

Giang Tiểu Bạch không rõ cậu ta đang làm cái gì.

Tiêu Túc buông tay ra, sau đó xoay lần trước nữa, tay của cô còn chưa kịp đụng vào vào Tiêu Túc đã bị cậu ta giữ lại, tay bị giữ thì không nói, đến cả môi cũng bị chiếm giữ, một lúc lâu sau Tiêu Túc mới thối lui, sau đó môi mỏng của cậu ta đi theo chóp mũi của cô đi lên, cuối cùng rơi vào trán cô, bên trên đỉnh đầu, mắt.

Giang Tiểu Bạch vốn đang tức giận, về sau cảm nhận thấy nụ hôn của cậu ta mang theo sự thương tiếc.

Khi cậu ta hôn đến mắt của cô, cô còn tự động nhắm hai con mắt lại, đừng nhìn người đàn ông Tiêu Túc này giống như một hòn đá vừa thúi vừa cứng, thế nhưng đôi môi của cậu ta lại rất mềm mại.

Giang Tiểu Bạch không rõ cậu ta đang làm cái gì.

Tiêu Túc buông tay ra, sau đó xoay nhìn cậu ta: “Tôi mặc kệ mấy cái tôi chuẩn bị lúc trước, coi như mình mình bị chó cắn một cái là được, nhưng mà theo đúng cách nói của anh thì anh cũng phải chịu trách nhiệm, anh phải chịu trách nhiệm, anh phải phụ trách.

Trong lòng anh có người khác, tôi có thể đợi, tôi cũng hiểu anh. Nếu như cô ấy không phải dạng bạch liên hoa, tôi cũng sẽ không trách cô ấy, tôi không hiểu sao anh lại muốn tôi ở dạng thời điểm này”

Hốc mắt cô đỏ ửng lên, cảm xúc của Tiêu Túc bối rối hơn lúc trước rất nhiều, lúc này cậu ta cũng nghiêng người, vươn tay chậm rãi hướng vê phía má cô.

Cánh môi cậu ta mấp máy, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Phải nói cái gì? Chỉ sợ đến cả chính bản thân cậu ta cũng không hiểu rõ trong lòng mình muốn gì.

Giang Tiểu Bạch đợi một lúc lâu, thấy cậu ta không có lời gì để nói thì không quan tâm đến cậu ta nữa, quay người đưa lưng về phía cậu ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play