Mọi người biến sắc, Lang An tức giận ra mặt chửi mắng cô ta.

“Lá gan của các cô cũng thật lớn, dám ở công ty dùng thuốc!”

Cao Vân bị dọa phát khóc: “Thực xin lỗi, chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, là Trưởng phòng Hứa bảo tôi làm như vậy, anh ta là sếp, tôi không thể không nghe theo!”

Lang An cảm giác trong ngực nổi lửa giận: “Còn không đi nhanh lên, muốn tôi lột da cô không?”

Cao Vân vừa khóc lóc vừa dẫn mọi người đi đến khúc ngoặt, sau đó cô ta bất ngờ dừng chân, ngơ ngác nhìn phía trước.

Lang An giúp Dạ Âu Thần qua chỗ rẽ, thấy cảnh tượng trước mặt, cũng lập tức đứng im.

Chỉ có Tiểu Nhan sợ hãi la lên.

“Cửu Cửu, Phó… Phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại ở chỗ này?”

Dạ Y Viễn ôm Thẩm Cửu, Thẩm Cửu vẫn đang nghiêng đầu nhắm mắt, gương mặt trắng ngần rõ ràng có dấu tay, vùng cổ trắng mịn cũng xuất hiện vết bầm xanh.

Mà cửa phòng vừa mở ra, Hứa Liêu bị người đánh nửa sống nửa chết nằm ở gần cửa, trên mặt anh ta có nhiều vết xước, mặt mũi bầm dập, bên cạnh Thôi Mẫn Lệ cũng đang rất sợ hãi.

Cô ta nhìn thấy Cao Vân, định bụng lập tức tới gần, nhưng nhìn Dạ Âu Thần cách một bên Cao Vân không xa, cô ấy thôi không hành động nữa.

Thẩm Cửu trên người còn mặc váy đỏ, nhưng váy đã bị phá hỏng, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là bị người ta dùng sức xé rách, một bộ quần áo nam rộng thùng thình được quấn tạm trên người cô.

Dạ Y Viễn ôm thân hình nhỏ xinh của cô vào lồng ngực, Thẩm Cửu bị dược tính phát tác rất mạnh, Dạ Y Viễn đã đánh cô bất tỉnh.

Cảnh tượng này đập vào hai mắt Dạ Âu Thần.

Mọi người không thể ngờ sự việc này bày ra trước mắt, Tiểu Nhan ở bên cạnh cố tiêu hóa chuyện này, hồi sau mới phản ứng lại.

Cô ta không tìm thấy Dạ Y Viễn, cho nên mới đi tìm Dạ Âu Thần.

Nhưng hôm nay cô ta còn chưa tới, Dạ Y Viễn đã cứu Thẩm Cửu, nói cách khác… Dạ Y Viễn đã đến sớm hơn?

“Anh Cả thật nhanh chân.”

Một lúc lâu sau, Dạ Âu Thần trào phúng một câu.

Dạ Y Viễn nhăn mặt nhíu mày, tuy Dạ Âu Thần đến đây, anh ta vẫn không thả Thẩm Cửu, mà ôm chặt cô hơn vài phần, lạnh giọng nói một câu: “Anh Cả biết em không thích cô ấy, nhưng cô ấy là vợ của em, em là chồng, không phải nên bảo vệ tốt cho cô ấy sao?”

Dạ Âu Thần cong môi, ánh mắt trở nên sắc nhọn.

“Anh Cả đây không phải bảo vệ cô ấy rất tốt?”

“Cô ấy là vợ em!”

Nhìn thấy đáy mắt của Dạ Âu Thần không thèm để ý, Dạ Y Viễn đột nhiên cảm thấy uất ức thay cho Thẩm Cửu, lên tiếng quở trách!

Đôi mắt của Dạ Âu Thần sâu không thấy đáy.

“Thì sao nào? Một người phụ nữ chỉ biết nằm bên dưới người khác, Dạ Âu Thần tôi khinh thường.”

“Em!”

Dạ Y Viễn là người luôn luôn tỏ ra tao nhã, rất hiếm khi nào nổi giận, nếu không phải đang ôm Thẩm Cửu trong ngực, Dạ Y Viễn sẽ xông lên túm áo anh, đấm anh vài cái.

Đột nhiên, Thẩm Cửu trong ngực bắt đầu động đậy, cô đang nói mớ cái gì đó, Dạ Y Viễn rất muốn nghe, nhưng lại rõ ràng nghe cô gọi Dạ Âu Thần…

Đôi mắt anh ta nheo lại, nhìn về phía Dạ Âu Thần.

Tiếng gọi Dạ Âu Thần rất nhỏ nhẹ, mang theo sự uất ức và cầu cứu, nhưng đôi mắt cô không mở, rõ ràng đang hành động theo tiềm thức.

“Nghe thấy không?” Ánh mắt Dạ Y cong như lưỡi câu: “Cô ấy một mực gọi tên em.”

Tiếng gọi kia như bàn tay nắm lấy trái tim của Dạ Âu Thần, anh nheo mắt đầy nguy hiểm.

“Còn anh thì sao?”

Một bóng đen đổ xuống dưới mắt Dạ Âu Thần, môi anh mấp máy: “Đưa cô ấy cho em.”

“Âu Thần, không phải anh Cả muốn nói em.” Dạ Y Viễn nói xong, càng ôm sát Thẩm Cửu vào ngực, giọng nói lạnh lùng: “Nếu em không có khả năng bảo vệ tốt cho cô ấy, lập tức ly hôn đi.”

Nói xong, anh ta ôm Thẩm Cửu xoay người.

“Phó tổng giám đốc Dạ!” Lang An đuổi theo ngăn anh ta lại trước khi anh ta cất bước: “Anh vừa nói cái gì, đó là vợ của cậu chủ chúng ta, xin hãy buông cô ấy ra!”

“Xin lỗi, tôi muốn đưa cô ấy đi cứu chữa. Nếu các người thật sự muốn cứu cô ấy, có thể đi theo.”

Lang An: “Anh…”

Dạ Y Viễn cất bước đi.

Lang An sốt ruột nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Cậu chủ Dạ!”

Dạ Âu Thần làm bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, bình tĩnh.

“Cậu chủ Dạ!”

Dạ Y Viễn ôm Thẩm Cửu đi trước, đi được hai bước anh ta bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trong lúc hôn mê Thẩm Cửu đột nhiên nhéo vào áo anh ta: “Thả, thả tôi xuống đi.”

“Thẩm Cửu?” Dạ Y Viễn nhăn mày, không hài lòng nhìn cô chằm chằm.

“Thả tôi xuống đi.” Thẩm Cửu lại nhỏ nhẹ nói một câu, rốt cuộc khó khăn lắm cô mới mở mắt ra, nhìn về phía Dạ Y Viễn.

Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng bỗng trở nên đỏ ngầu, bởi vì trúng thuốc, cả người cô đỏ lên, trông thanh tú dịu dàng, vừa rồi anh ta bất đắc dĩ đánh cô bất tỉnh, giờ vừa tỉnh lại, dược tính bắt đầu phát tác?

“Đừng lộn xộn.” Anh ta thấp giọng nói với cô: “Em bị trúng thuốc, bây giờ tôi đang đưa em đến bệnh viện.”

Thẩm Cửu lắc đầu: “Tôi không muốn đi bệnh viện.”

Giọng nói của cô không nhỏ, nhưng rất kiên định.

“Nhất định phải ở lại sao? Cho dù… Anh ấy mặc kệ em, em cũng muốn ở lại?” Dạ Y Viễn hỏi vấn đề này, đáy lòng đột nhiên hận vô cùng, hận lúc trước vì cái gì ông nội làm chủ cuộc hôn nhân này.

Hiện tại cô rất mệt mỏi và cô sống rất khó khăn.

“Ừm.”

Thẩm Cửu kéo quần áo lại: “Thả tôi xuống đi, nếu không… Anh ấy càng thêm hiểu lầm tôi.”

“Tôi không muốn…” Trán Thẩm Cửu toát đầy mồ hôi, khó khăn nói thành tiếng: “Anh ấy lại hiểu lầm tôi.”

Hai chân Dạ Y Viễn như bị đổ chì không thể nhúc nhích, nhưng trong tay giống như có xiềng xích xích cô lại, cũng không thả cô xuống.

“Anh cả.” Giọng nói của Thẩm Cửu mềm mại năn nỉ, đôi mắt cô ngấn lệ.

Con tim Dạ Y Viễn mềm nhũn, đành buông cô đặt xuống đất, sau đó đỡ cô đứng vững.

“Thật sự phải ở lại? Em phải biết rằng, hiện tại cô bị trúng thuốc, không đi bệnh viện…”

“Tôi biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tôi biết mà…”

Nhưng vậy thì sao, nếu tối nay cô thực sự đi cùng với Dạ Y Viễn, mối hiểu lầm kia sẽ càng nghiêm trọng.

Cho nên bất luận như thế nào, cô cũng phải ở lại.

“Âu Thần!” Dạ Y Viễn không còn cách nào, thấy cô kiên trì ở lại, anh ta chỉ có thể chuyển hướng sang Dạ Âu Thần, lạnh lùng nói: “Em thấy không? Cô ấy sợ em hiểu lầm nên không muốn đi cùng anh, nhưng cô ấy hiện tại trúng thuốc, nếu em còn là đàn ông, lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện khám chữa đi.”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh như băng, nhìn lên người Thẩm Cửu rất lạnh, nhưng toàn thân Thẩm Cửu giống như lửa thiêu đốt, cho nên không cảm thấy ớn lạnh.

Bỗng nhiên, Dạ Âu Thần hơi nhếch khóe môi, cười lạnh, lên tiếng: “Ai nói bị trúng thuốc nhất định phải đi bệnh viện?”

“Anh cả không phải thích giúp cô ấy, không bằng làm người tốt giúp cô ấy đi?”

“Dạ Âu Thần!”

Dạ Y Viễn hoàn toàn nổi giận, cất bước định tiến lên, lại bị Thẩm Cửu kéo lại.

Thẩm Cửu túm lấy vạt áo của anh ta, sau đó từng bước một tiến về phía trước, đi tới trước mặt Dạ Âu Thần.

“Tôi không có tính lẳng lơ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play