“Kỳ lạ, Cửu Cửu đi đâu rồi?” Hàn Mai Linh lau những giọt nước dính trên mặt, sau đó dò hỏi.
Đúng lúc đó nhân viên đến đỡ cô ta dậy: “Chúc mừng cô đã đạt ngôi vị quán quân trong trận đấu bơi lội nữ.”
Ánh đèn chiếu vào cô ta, khiến hạt nước dính trên người cô ta càng thêm chói mắt, dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh hưng phấn, quên hết mọi chuyện về Thẩm Cửu, dương dương tự đắc nhìn về phía ống kính.
Tiểu Nhan bước lên từ trong làn nước, cầm khăn lau khô người, sau đó đi đến chỗ Thẩm Cửu, khi đến nơi, dạo một vòng không thấy bóng dáng Thẩm Cửu đâu, hơn nữa điện thoại giao cho cô cũng không thấy đâu.
Tiểu Nhan trong lòng sốt ruột, đang yên đang lành, cô ấy chạy đi đâu?
Cô ta nhìn loáng qua xung quanh, bỗng nhiên thấy nụ cười đắc ý của Cao Vân ở bên cạnh, hai người này trước kia…
Tiểu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế đi tìm Phó tổng giám đốc Dạ, muốn đem chuyện này nói cho Dạ Y Viễn biết.
Dạ Y Viễn có ý với Thẩm Cửu, nói chuyện này cho anh ta biết, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên.
Đi một vòng không nhìn thấy bóng dáng Dạ Y Viễn đâu, Tiểu Nhan sốt ruột như kiến bò trên chảo.
Cô đang lo lắng sợ hãi, chợt khóe mắt cô thấy phía xa có bóng dáng một người.
Người ngồi trên xe lăn chính là Dạ Âu Thần!
Anh ta!
Lúc trước không phải Thẩm Cửu xuống xe cùng anh sao? Hai người hẳn là có qua lại, cô đi xin Dạ Âu Thần hỗ trợ, ắt hẳn anh sẽ không mặc kệ?
Thôi kệ! Hiện tại không tìm thấy Dạ Y Viễn, cô ta chỉ có thể đi tìm Dạ Âu Thần!
Tiểu Nhan bước nhanh đến chỗ Dạ Âu Thần.
Từ xa Lang An đã thấy Tiểu Nhan mặc bikini, trên người còn dính đầy nước hướng về phía bọn họ, thần sắc vội vội vàng vàng, đây không phải là cô gái thường xuyên ở bên cạnh Trợ lý Thẩm sao?
Vì thế anh ta cúi đầu nhắc nhở một câu: “Cậu chủ Dạ, có người tới đây.”
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Đuổi cô ta đi.”
Tối hôm nay có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh, nhưng Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, một cái liếc mắt cũng làm cho người ta rút lui, có đánh bạo tiến lên, cũng bị Lang An đuổi đi.
“Cậu chủ Dạ, cô ta tới đây không hẳn vì cậu.”
Lời nói của Lang An làm cho Dạ Âu Thần nhíu mày, liếc nhìn cô gái kia.
Sau khi nhìn, anh thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào cơ thể cô gái lần nữa.
Trong đầu lại nhớ tới hình ảnh Thẩm Cửu mặc váy đỏ gợi cảm.
Chết tiệt!
Cô gái kia đúng là âm hồn không tan.
Lại nói tiếp —— Dạ Âu Thần đột nhiên phát hiện cô gái kia đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, không biết đã chạy đi đâu.
“Cậu chủ Dạ, cầu xin anh, nhất định phải đi cứu Thẩm Cửu!”
Dạ Âu Thần nhăn mày, dùng ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt cô ta, đôi mắt đen láy tựa như muốn siết chặt lấy cô ta: “Cô nói cái gì?”
Tiểu Nhan vội vã đi tới, lúc này mới thở hổn hển: “Cửu Cửu mất tích rồi.”
“Mất tích?” Lang An nheo mắt: “Sao lại thế này? Cô làm sao biết cô ấy mất tích?”
Tiểu Nhan sắp xếp lại lời nói, đơn giản rõ ràng: “Cô ấy hứa sẽ chụp ảnh cho chúng tôi trước khi xuống nước, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, tôi không thấy cô ấy đâu, vừa rồi tôi có đi tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, Cửu Cửu không phải loại người đi không từ mà biệt, tôi nghi ngờ cô ấy đã xảy ra chuyện.”
Lời của cô ta nặng nề đánh thẳng vào trái tim Dạ Âu Thần, bàn tay đang nằm trên đùi bắt đầu siết chặt: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy, là ở đâu?”
Tiểu Nhan suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì mặc váy nên cô ấy không có chạy lung tung, cô ấy ngồi ở kia uống rượu.”
Dạ Âu Thần khẽ nâng cằm, Lang An lập tức phản ứng, sau đó hỏi thăm vài người.
Không đến hai phút, Cao Vân đã bị một đám người lôi lại đây.
Bởi vì giãy dụa, cho nên bộ dạng của cô ta hơi khó coi.
“Anh, các anh muốn làm gì? Buông tôi ra?” Cao Vân vốn đang cao ngạo, nhìn thấy Dạ Âu Thần bất giác thấy lạnh sau lưng, không dám nói tiếp nữa, thậm chí không dám chống lại ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Tiểu Nhan đứng một bên: “Trước khi trận đấu bắt đầu, cô và bạn cô cùng nhau tới khiêu khích, lúc ấy các cô có hai người, sao bây giờ chỉ có một người?”
Con mắt lóe sáng, nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Nhan lớn tiếng chất vấn: “Bạn của cô đâu? Các cô không phải hợp nhau làm chuyện gì xấu xa chứ?”. Bạn có biết trang truyện { TrumT ruyen. O R G }
Cao Vân không nghĩ bị vạch mặt, vì vậy chỉ có thể kiên trì tự mình giải thích.
“Cô nói bậy bạ gì đó? Chúng ta có thể làm chuyện xấu gì? Cô đừng ngậm máu phun người!”
“Tôi ngậm máu phun người, vậy bạn cô đâu? Cô có thể nói cô ta ở đâu không?”
“Cô ta đi toilet rồi!”
Lang An không kiên nhẫn chen lời hai người: “Đừng cãi nhau nữa, Cao Vân, vừa rồi có người tố cáo rồi cô đem Thẩm Cửu đi, bây giờ cô mau dẫn bọn tôi đi tìm cô ấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Cao Vân tái nhợt.
Tiểu Nhan cũng phản ứng lại: “Thì ra là các cô hại cô ấy, lúc trước ở trong bộ phận thì bắt nạt, hãm hại cô ấy, bây giờ lại tới nữa! Rốt cuộc cô đem cô ấy đi đâu rồi?”
Cao Vân cắn môi dưới, thề thốt phủ nhận.
“Tôi không có hại cô ấy, cô ấy nói cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy ra phía sau nghỉ ngơi mà thôi!”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần giống như con dao nhỏ đầy sắc bén, nhìn vào mặt Cao Vân, Cao Vân lập tức cảm thấy hai vai mình có núi lớn đè nặng, làm cho cô ta phải cúi người.
“Trong một phút đồng hồ, tôi muốn thấy cô ấy.”
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện, cô phải chôn cùng.”
Giọng nói lạnh lùng như từ âm ti địa ngục, sắc mặt Cao Vân trắng bệch vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Lang An lập tức quát: “Còn không mau đưa bọn tôi đi tìm cô ấy!”
“Vâng…!” Cao Vân không còn quan tâm đến chuyện khác nữa, trong đầu của cô ta chỉ có câu nói kia của Dạ Âu Thần, nếu Thẩm Cửu gặp chuyện không may, cô ta sẽ phải đi theo… Cô ta không muốn chết!
“Tôi đưa các người đi, nhanh lên!” Cao Vân nhớ tới chuyện đó, rất nhanh chóng quay người rời đi.
“Đi theo.”
Lang An giúp Dạ Âu Thần bước nhanh theo sau, Tiểu Nhan sửng sốt một lát rồi cũng nhanh chóng đi theo.
Những người khác cũng nhiệt tình, rất ít người biết tình hình ở đây, dù sao hiện tại có rất nhiều người ở đây, Hàn Mai Linh đang bị ánh sáng vây quanh, cô ta hưng phấn nhìn về phía Dạ Âu Thần, lại phát hiện Dạ Âu Thần sắc mặt ủ rũ vội rời đi, hoàn toàn không có nhìn cô ta.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh lập tức biến mất.
Để đạt được ngôi vị quán quân, dành được vinh dự, trở thành cô gái ưu tú nhất tối nay, cô ta đã phải cắn răng nhẫn nhịn từ đầu đến cuối.
Cũng không nghĩ đến Dạ Âu Thần một cái liếc mắt với cô ta cũng không có, vì cái gì chứ?
“Đi nhanh lên!” Tiểu Nhan đi theo phía sau Dạ Âu Thần, thấy Cao Vân hai chân run run, nhắc cô ta một câu.
Cao Vân đành phải bước nhanh hơn, Tiểu Nhan khẩn trương như chết đến nơi, một bên lảm nhảm thì thầm: “Cô rốt cuộc đưa cô ấy đi đâu, cô muốn làm gì cô ấy?”
Cao Vân suýt nữa khóc thành tiếng, kêu lên: “Không phải tôi muốn như vậy, là… Là Trưởng phòng Hứa sai… bỏ thuốc vào ly nước của cô ấy, sau đó đưa cô ấy…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT