Câu nói cuối cùng hình như còn có chút ý muốn trách hỏi.
Thẩm Cửu không biết có phải cô đã cảm nhận sai rồi không, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Hàn Mai Linh hùng hổ đáng sợ đến như thế này.
Ngây người một lúc, Thẩm Cửu nhìn cô.
“Mai Linh, cậu làm sao thế?”
Nghe hỏi, Hàn Mai Linh đột nhiên lấy lại tinh thần, ý thức được lúc nãy bản thân đã quá kích động rồi.
Cô ta lắc đầu, sau đó cúi mắt cười lạnh.
“Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tớ làm sao? Tớ thay cậu lo trước lo sau lâu như thế, điều tra rõ ràng sự thật cho cậu biết là để làm gì? Còn không phải là muốn cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống khổ sở như bây giờ sao? Kết quả cậu hay lắm, người ta đứng trước mặt cậu, cậu lại không dám nói tiếng nào, cũng không dám thừa nhận. Tớ thật sự không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì nữa, cho nên tớ muốn biết có phải cậu đã thích Dạ Âu Thần rồi không.”
“Thật ra... Tớ cũng không biết.” Thẩm Cửu cúi mắt, vô cùng buồn bã: “Tớ chỉ cảm thấy tớ không nên thích anh ấy, nhưng mà...”
Thấy cô rối rắm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy căng thẳng, đừng nói là cô thật sự thích Dạ Âu Thần đó nha?
“Nhưng cái gì? Không lẽ cậu không nhìn ra được sao? Anh ấy hoàn toàn không thích cậu.”
Trước khi Hàn Mai Linh ý thức được thì đã buột miệng nói ra mấy lời này, muốn thu lại nhưng đã không kịp.
May mà Thẩm Cửu không chú ý đến cảm xúc và vẻ mặt của cô ta, chỉ bị lời nói của cô ta làm tổn thương, sau đó cười khổ gật đầu đồng ý.
“Cậu nói đúng đó, đương nhiên tớ cũng biết anh ấy không thích tớ.”
Anh không chỉ không thích cô, lại còn rất ghét cô nữa.
Suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Cửu cảm giác tim cô đang từ từ rơi xuống vạn kiếp bất phục.
“Thật xin lỗi, tớ không cố ý nói như thế, cậu đừng buồn...”
“Tớ không sao, chúng ta vào đi.” Thẩm Cửu kéo Hàn Mai Linh vào chỗ cô làm việc sau đó hai người ngồi xuống, Hàn Mai Linh nhịn không được mở cái hộp kia ra, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục màu xanh lam.
“Cái váy này... trông đẹp thật, hơn nữa... tớ từng nhìn thấy nó, là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế người Ý nổi tiếng, nghe nói bán đấu giá đến ba tỷ đó.”
Tay Thẩm Cửu đang cầm bút hơi run lên, nhìn sang bộ lễ phục này.
Một cái váy đấu giá đến ba tỷ...
Đây là giá cả điên khùng gì thế này?
Đột nhiên nhớ lại anh từng cho mẹ cô chín trăm triệu, cái váy này lại đến ba tỷ, Thẩm Cửu không viết nổi nữa, buông bút đứng dậy gấp váy lại cẩn thận.
“Sao vậy? Cái váy này đẹp như vậy, còn đẹp hơn cái tớ mua cho cậu nữa, nếu không tối nay cậu mặc bộ này đi.”
“Không được.” Thẩm Cửu lắc đầu từ chối lời đề nghị của Hàn Mai Linh.
“Nó mắc quá, ba tỷ... Tớ nhận không nổi.”
Nói xong, Thẩm Cửu nhét thẳng cái hộp vào trong ngăn tủ, tính sau này tìm cơ hội trả lại cho Dạ Y Viễn.
“Cậu đó, cứ luôn từ chối ý tốt của người khác dành cho cậu, thật là...”
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều Tiểu Nhan đến công ty tìm Thẩm Cửu, ba người chuẩn bị đi trang điểm cùng nhau, khi Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Mai Linh thì ánh mắt có hơi thay đổi, nhưng nhớ lại những gì Thẩm Cửu từng nói, cô vẫn cười chào hỏi Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh gọi điện thoại thẳng cho nhân viên trang điểm.
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Cuối cùng, trong sự chờ mong của vô số nam nữ, bữa tiệc cuối năm của Dạ Thị cũng từ từ kéo màn che, chuẩn bị hơn nửa tháng trời, người đến tham dự bữa tiệc trừ các nhân viên trong Dạ Thị ra, đều là các tầng lớp thượng lưu được mời đến, toàn là trai gái vô cùng ăn mặc cao quý đoan trang và đẹp trai ngời ngời đi tới đi lui.
Các nhân viên nữ trong tập đoàn cũng mặc các loại lễ phục váy dài đủ màu sắc, tranh hồng khoe sắc, phấn trên mặt người này lại dày hơn người kia, đứng canh trước cửa vào nhìn mấy cậu ấm bước vào, thầm cười trộm.
Mấy cậu ấm của tập đoàn cùng nhau bước vào, nhịn không được cười nhạo thành tiếng.
“Nhìn đám kia giống hệt như sói đói, cứ như chúng ta là đồ ăn của họ vậy, nếu không phải đang ở trước mắt bao người, tôi sợ là mấy cô gái này sẽ nhào lên xé xác chúng ta.”
“Anh đừng nói nữa, tôi thấy bọn họ còn ghê hơn sói đói nữa.”
“Chậc, mấy anh nhìn đám phụ nữ kia đi, phấn đứa này lại dày hơn đứa khác, ăn mặc hở hang, nhưng mà lại xấu muốn chết, chẳng có khí chất gì cả. Đừng nói là bọn họ cho rằng chỉ cần trang điểm lên, mặc cái váy vào là được chúng ta yêu thích đó nha? Cũng không tự nhìn lại bản thân xem họ là cái thá gì!”
“Chơi một chút cũng được đó. Dù sao chỗ này có lẽ còn có mấy cô hàng zin.”
“Chậc, bây giờ làm gì còn có chỗ nào có hàng zin nữa chứ, tôi thấy tìm mấy người có dáng người quyến rũ, nói không chừng...”
Mấy người nói nói rồi cùng nhau bật cười, nụ cười cực kỳ dâm đãng.
Đột nhiên, có người túm lấy tay của người đàn ông bên cạnh.
“Triệu Vũ, có mục tiêu!”
“Hả?”
Mấy người khác cũng nhìn theo tầm mắt của anh.
Ba bóng người yểu điệu từ từ đi về hướng này.
Tiểu Nhan xách làn váy đuôi cá cầu vồng, gương mặt xinh đẹp đáng yêu nở nụ cười lung linh rực rỡ, Hàn Mai Linh đứng bên cạnh mặc một bộ lễ phục màu trắng cúp ngực, bên trên còn đính trân châu vô cùng hoa lệ, hơn nữa da thịt lại trắng nõn, nụ cười trên mặt lại rất đúng mực, cho nên đương nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Còn Thẩm Cửu sao, cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, với vì cắt cổ V nên trước khi ra đây cô đã đòi khoác thêm một cái khăn choàng bằng lụa mỏng màu nhạt, bởi vì là lụa mỏng nên hoàn toàn không che được dáng người quyến rũ hấp dẫn của cô.
Cái kiểu như ẩn như hiện thế này càng làm người ta muốn phun máu hơn.
Cô đi đứng rất mất tự nhiên, bởi vì mặc chiếc váy này, mỗi khi bước một bước đều có cảm giác bị người khác nhìn lén, cho dù đã khoác thêm khăn choàng, nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm giác cực kỳ không quen.
Cho nên trạng thái hiện tại của cô là kiểu dáng người ma quỷ nhưng gương mặt lại vô tội, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn rồi.
“Người anh em, cái cô gái mặc áo xanh đứng bên cạnh không tệ, dáng người nóng bỏng, hơn nữa nụ cười của cô ta cũng rất chói mắt!”
“Tôi lại thấy cô áo trắng kia không tệ, gương mặt dáng người cũng khá được, hình như cô ta là cô con gái nhà họ Hàn vừa mới tìm lại được đúng không? Cô cả nhà họ Hàn đúng là không giống với mấy người khác.”
“Anh đừng nói thế, lúc trước tôi từng may mắn được nhìn thấy bà Hàn, tôi cảm thấy cô con gái bị lạc mất này... Nói câu khó nghe thì hoàn toàn không có được một nửa khí chất của bà Hàn nữa.”
“Nhưng mà cô gái mặc lễ phục màu đỏ đứng cạnh cô ta kia, tuy đi đứng không quá tự nhiên nhưng mà khí chất của cô ấy khá được đó, đặc biệt là đôi mắt kia... giống như màu xanh của biển khơi! Má ơi, sao tôi cảm giác biết yêu rồi.”
“Biến đi, một ngày anh yêu mấy lần?”
“Tôi quyết định, nếu cô gái mặc váy đỏ kia chưa có bạn trai, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.”
Ba người đón nhận vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đưa đến, Thẩm Cửu rất ngượng ngùng, đi một lúc thì trốn ra sau lưng Hàn Mai Linh và Tiểu Nhan, để hai cô ấy cản lại chút ánh mắt giúp cô.
“Úi cha, cô ấy còn xấu hổ kia, thích thật...” Cậu trai Triệu Vũ vừa nói bản thân biết yêu nhịn không được ôm mặt cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT