Bây giờ nhìn thấy đứa cháu gái của mình khóc thành như vậy, như hoa lê lấm tấm hạt mưa, không khỏi cau mày lại mà nhìn về phía Giang Tiểu Bạch, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, cho dù có thế nào đi chăng nữa, hai người cũng đều là chị em, cô không nên dẫn dắt mọi người cùng nhau mắng Giang Mai như vậy, con bé chỉ là một đứa con gái.

Giang Tiểu Bạch vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy không nói nên lời.

Hai người bọn họ là chị em? Vậy khi cô ta muốn khiến cho mọi người phỉ nhổ mình, sao lại không suy nghĩ đến hai người bọn họ là chị em?

Hơn nữa, chỉ có Giang Mai là con gái? Chẳng lẽ Giang Tiểu Bạch cô ấy là một đứa con trai à?

Đương nhiên những lời cãi cự này, Giang Mai cũng rất ngại mà trực tiếp nói thẳng trước mặt cụ Giang.

Cô ấy chỉ cười lên một cách thản nhiên, âm thanh và giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn mấy lần.

“Bà nội, bà đừng có hiểu lầm cháu, cháu không hề dẫn dắt mọi người mắng Giang Mai, chỉ là cô ấy là một người con gái, lại chê cười những người con gái chúng cháu vô dụng. Là một người con gái, con cũng sẽ cảm thấy tức giận đấy ạ Vẻ mặt của cụ Giang trầm xuống: “Lời này của cô có nghĩ là, tôi đang bênh vực cho con bé à?”

ông có không có ạ” Giang Tiểu Bạch lắc Bà nội là người công bảng công chính nhất ạ, điều này mọi người ai cũng biết cả, có đúng không?”

đọi người: “

Công chính cái lông đấy.

€ó điều bọn họ cũng tự nguyện nể mặt mũi của cụ Giang Đúng vậy, cụ Giang là người công bằng công chính nhất rồi, chắc chắn sẽ không thiên vị cho ai đâu “Đúng vậy đúng vậy, thưa cụ Giang, đứa nhỏ Giang Mai này của nhà các người đấy, thật sự là hơi quá đáng, nhưng mà nể mặt cô ta là người ở lớp dưới, chúng ta cũng sẽ không tính toán quá nhiều với cô ta Nhưng mà cụ cũng biết răng, con người mà, trong lúc tức giận luôn dễ dàng bị xúc động, những lời mà chúng tôi vừa nói khi nãy, cụ Giang cũng đừng để ở trong lòng nhé.”

Những lời này khiến cho trong lòng cụ Giang cảm thấy dễ chịu hơn.

Đương nhiên bà ấy cũng biết rằng bản thân không thể thiên vị cho Giang Mai thêm lần nữa, chỉ có thể cúi đầu mà nhìn về phía cô ta “Giang Mai, là một người con gái, nếu như ngay cả bản thân châu của không hiểu cách trân trọng danh dự của chính mình, vậy thì tương lai sau này sẽ có ai ra sức thay châu chức Sau này không được phạm phải lỗi như vậy nữa Giang Mai còn muốn nói thêm vài lời nữa, thế nhưng ở dưới ánh mắt của mẹ chỉ có thể buồn bực mà gật đầu.

“Thưa bà nội, châu biết rồi a sau này Mai Mai chắc chắn sẽ không nơi nắng lung tung như vậy nữa a.”

“Um.”

Mọi chuyện tưởng chừng như gần đi vào kết thúc, thế nhưng có một số người vẫn không muốn nó hạ màn như vậy.

Mẹ của Giang Mai nhìn thấy đứa con gái củamình lại im lặng chịu thiệt thòi đến như vậy, cảm thấy rất khó chịu, vì vậy cố ý muốn đòi lại công bằng cho đứa con gái của mình.

Vì vậy sau khi bà ta đợi Giang Mai nhận sai xong, liền tiến lên mà nhỏ tiếng nói: “Thưa mẹ, Giang Mai con bé cũng đã nhận sai rồi, nhưng mà vấn đề bạn đầu của chúng ta không phải về Giang Mai đúng không ạ? Mà là về Tiểu Bạch, con nghe nói rằng bây giờ Tiểu Bạch không làm việc, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong nhà, ngay cả cơm ăn cũng phải nhờ cha mẹ đưa cho, tuy rằng ý nghĩ của Tiểu Bạch là ý nghĩ của một người con gái hiện đại, thế nhưng cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy chứ. Ngày hôm nay có mẹ ở đây, vậy nên nhắc nhở Tiểu Bạch một chút ạ đừng nên để cho em ba và em dâu ba quá cực khổ mới đúng.

Nghe xem, những lời này được nói một cách hiện ngang lầm liệt đến như vậy, trông săn sóc chu đáo đến như vậy.

Đáng tiếc rằng, điều này rõ ràng là muốn đẩy cô ấy đi vào hố lửa, nhưng mà, muốn nhìn thấy cô ấy mất mặt, e rằng là việc khó rồi.

Giang Tiểu Bạch còn chưa mở miệng nói, lần này Giang Ngạn Kha đã tiến lên phía trước rồi, ông ấy trông rất lịch sự nhã nhặn, cũng rất hiếm khi nổi giận, lúc nãy khi Giang Mai vu oan cho con gái của mình, ông ấy đã rất muốn bước ra trách móc rồi, chỉ là bị vợ của ông ấy giữ lại.

Vấn đề của bậc con cháu thì hãy để con cháu đi giải quyết.Nếu như đã giải quyết đứa nhỏ xong, thì người lớn đã không ngồi yên được nữa, lúc đó bọn họ ra tay cũng không muộn.

Bây giờ người vợ của đứa con thứ hai đã không ngồi yên được nữa, vì vậy Giang Ngạn Kha cũng phải bước ra rồi.

Ông ấy cau mày lại, trông có vẻ hơi không vui.

“Chị hai, chị nói rằng những lời này là do chị nghe người khác nói, vậy thì chị có tiện nói cho tôi biết, những lời này là nghe được từ đầu hay không? Là ai đã nói ra những lời này?”

Mẹ của Giang Mai: “…

Người này sao lại hỏi một cách vô lý như vậy chứ? Vậy mà lại hỏi bà ta nghe nói từ đâu? Đương nhiên là nghe người khác nói qua nói lại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play