Thế nên nếu như Dạ Âu Thần muốn giúp cô chia sẻ gánh nặng, có lẽ anh chỉ có thể hành động trong âm thầm.

Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư thắt dây an toàn cho mình rồi lại rơi và trầm lặng.

Mặc dù khi ở văn phòng cô đã tìm rất nhiều lí do bao biện cho bản thân, nhưng cả buổi chiều nay trong lòng cô luôn cảm thấy khó chịu.

Cô bị quấn vào trong chuyện của Tuyết U.

Tai họa không tha một ai.

Nếu cô ta không phải là Mạnh Tuyết U thì Hàn Minh Thư sẽ cảm thấy cô gái này rất đáng thương, dù sao đây cũng không phải là món nợ của cô ấy mà là sai lâm của ba cô ta.

Cho dù là Mạnh Tuyết U làm thõa mãn lòng tham của ba cô ta, nhưng đối với cô ta thì dường như cũng không có cách nào tốt hơn.

Chỉ có thể sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi bán thân đó.

Vừa nghĩ đến cô ta có thể bị đám đàn ông đó giở trò là những hình ảnh ấy xuất hiện trong đầu Hàn Minh Thư, sau đó đầu của cô trở nên vô cùng đau đớn.

Hơi thở của cô trở nên hơi bất ổn.

Xe dừng ở ven đường, một bàn tay vươn qua đỡ đầu cô: “Em không sao chứ?”

Bàn tay này vừa to vừa ấm áp giống như kéo cô từ bóng tối trở về với ánh sáng.

Hàn Minh Thư nhanh chóng mở mắt ra, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay này như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

“Âu Thần!”

Cô gọi tên Dạ Âu Thần, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt của người kia đang lo lắng nhìn cô, đôi mắt đen láy tràn ngập sự quan tâm và lo lắng, ngoài ra không còn thứ cảm xúc nào khác.

Hàn Minh Thư cũng không biết lúc này bản thân đang suy nghĩ cái gì, sau đó cô không khống chế được bản thân mà lên tiếng.

“Em muốn gặp Tiêu Túc”

Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại, một lúc sau anh mới xoay tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt co.

“Được”

Anh cũng đoán được là vì chuyện gì, nhưng cô không muốn nói thì anh cũng không muốn ép buộc.

Bây giờ cô ấy nói với mình như vậy thì Dạ Âu Thần cũng đồng ý với cô.

Xe quay đầu, Dạ Âu Thần gọi điện thoại cho Tiêu Túc và hỏi cậu ta đang ở đâu.

Tiêu Túc đang giải quyết công việc của Mạnh Tuyết U, bởi vì Hàn Minh Thư đã bảo cậu ta không được nói với Dạ Âu Thần vấn đề này nên cậu ta càng thận trọng hơn. Nhưng lúc này Dạ Âu Thần lại đột nhiên gọi tới hỏi cậu đang ở đâu, cậu ta cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Nhưng ở trước mặt Dạ Âu Thần Tiêu Túc không dám nói dối một cách trắng trợn nên ấp úng nói: “Cậu, cậu Dạ…

Tôi đang giải quyết chuyện riêng tư”

“Chuyện riêng tư?”

Dạ Âu Thần hơi nhướng mày rồi cười lạnh: “Chuyện riêng tư gì mà khiến cậu ấp a ấp úng vậy?”

Tiêu Túc: “…A, cậu Dạ, tôi sợ…”

“Báo lại vị trí của cậu ngay lập tức”

“Cậu Dạ” Tiêu Túc có chút khó xử.

“Tiêu Túc, từ khi nào…cậu có chuyện muốn giấu tôi?”

Giọng điệu của Dạ Âu Thần có vẻ thản nhiên nhưng không hiểu sao Tiêu Túc lại cảm thấy lạnh sống lưng, dựng tóc gáy. Cậu đã ở bên Dạ Âu Thần lâu như vậy và cậu sợ nhất là bộ dạng bình tĩnh, không tức giận nhưng khiến người ta sợ hãi này của Dạ Âu Thần.

Một số người tức giận là sẽ biểu hiện ra bộ dạng tức giận. Nhưng Dạ Âu Thần là loại như vậy, trông anh ấy không tức giận nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi và cảm thấy áp lực Hàn Minh Thư ở bên cạnh cuối cùng không nghe được nữa, cô nhìn Dạ Âu Thần với ánh mắt bất lực: “Là em bảo cậu ta không nói cho anh biết, cậu ta đồng ý với em trước cho nên phải làm người giữ chữ tín.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play